Trước đây vẫn mưu tính chuyện thành Ô Sương, mà khi La Duy chân chính đứng dưới thành Ô Sương, tâm tình y lại vô cùng bình tĩnh. Tôn Ly mang theo người theo cạnh La Duy, quây thành một vòng tròn, đặt La Duy dưới sự khống chế của bọn họ.
“Công tử, vào thành chứ?” Tôn Ly hỏi La Duy.
“Vào thành đi.” La Duy nói, ngữ điệu thoải mái tựa như không phải vào thành Ô Sương, mà như là đang bước qua cửa nhà mình vậy.
Một thủ hạ của Tôn Ly bắn một quả pháo lệnh.
Giữa cơn mưa, La Duy nhìn quả pháo bay lên không trung, phát ra một tiếng vang dài mà bén nhọn, sau đó nở rộ giữa không gian, rồi lập tức biến mất trong mưa, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Cổng thành Ô Sương phát ra một tiếng nổ, trong ánh mắt kinh ngạc của Chu quân, ầm ầm mở rộng.
Trữ Phi mang quân tiên phong chờ ở con sông đào tại biên thành, nhìn cửa thành mở rộng, Trữ Phi chỉ hô một chữ “Xung phong!” rồi đi trước làm gương, xông thẳng về phía thành Ô Sương.
Phía sau binh tướng đều là Vân Quan thiết kỵ tinh nhuệ, thấy ngựa Trữ Phi xung phong đi trước, lập tức phản ứng lại, hùng dũng lao về phía thành Ô Sương như thủy triều dâng.
Tôn Ly khẩn trương tới mức ghé sát vào người La Duy.
“Chúng ta cũng vào thành đi.” La Duy vỗ vai Tôn Ly: “Đừng sốt ruột, không phải ta vẫn ở đây sao?”
Lúc này Chu Quân đã đốt đuốc, Tôn Ly thấy La Duy vẫn mang vẻ mặt tươi cười: “Công tử, mời.” Tôn Ly vì quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313246/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.