Tôn Ly nhận được tin tức của La Duy, chiều ngày hôm sau liền đến doanh trại Chu quân. Mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, Chu quân rõ ràng đóng quân trong một hoang mạc, nhưng hiện tại lại giống như bị hãm trong một vũng bùn to. Nhóm Chu binh đứng trong cơn mưa to, khiến Tôn Ly sinh ra một loại ảo giác, dường như bọn họ không có chỗ để đi, chỉ có thể đứng thối rữa ở vũng bùn đó, cho đến khi trở thành một đống xương trắng.
Trướng của La Duy cũng bị nước vào, bất quá thần tình y thoạt nhìn coi như thoải mái, thậm chí còn có tâm tình cùng Tôn Ly nhàn thoại vài câu.
Tôn Ly hỏi La Duy: “Công tử, tại hạ vừa mới thấy doanh trại của mọi người, so với lần trước khi tại hạ đến, có vẻ nhiều lên không ít.”
La Duy đầy vẻ bất đắc dĩ nói: “Tôn tướng quân cũng thấy trời mưa mãi không ngừng rồi đấy, chúng ta hiện tại ngâm mình ở trong nước bùn, rất nhiều nơi vốn đã dựng trướng rồi, nhưng không thể dùng nữa, nên chúng ta đành phải dựng thêm trướng.”
“Thì ra là như vậy.” Tôn Ly chắp tay nói với La Duy: “Công tử chịu khổ rồi.”
“Chút khổ sở ấy không tính là gì.” La Duy nhìn Tôn Ly cười nói: “Tôn tướng quân có thể nhìn ra doanh trại quân đội của chúng ta có sự thay đổi lớn, nhãn lực quả không tồi. Thanh Sa thái tử thật có phúc khí, trong đám thủ hạ có người tài như Tôn tướng quân.”
Tôn Ly cười ngượng ngùng, trong lời La Duy có ẩn ý, ngầm ám chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313245/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.