“Vậy xem ra, vẫn là ta hại hắn.” La Duy nhìn Vệ Lam ngoài cửa nói.
“Hắn hạnh phúc hay bất hạnh không liên quan đến công tử.” Phất Y Đại Sư nói: “Như người uống nước, ấm lạnh tự biết, công tử không thể tự ý đoán bừa.”
La Duy lo lắng, lập tức quyết định không hỏi chuyện Vệ Lam nữa, mà hỏi Phất Y Đại Sư: “Ai cũng nói nói Đại Sư nhìn được kiếp trước kiếp này của con người, không biết kiếp trước của La Duy, Đại Sư có nhìn thấy?” La Duy mở miệng hỏi lời này, rồi bất an chờ Phất Y Đại Sư trả lời.
Phất Y Đại Sư liền nhìn La Duy, nhìn thật lâu.
“Đại Sư?” La Duy bị Phất Y Đại Sư nhìn đến mức trong lòng hốt hoảng, ánh mắt cụp xuống, bóng tối trong lòng không cách nào vơi đi.
“Ta không có năng lực này.” Phất Y Đại Sư đến tận khi phát hiện La Duy đã đứng ngồi không yên, mới mở miệng nói.
La Duy ngồi ngây ngốc, người này nhìn y nửa ngày, kết quả lại là một câu như vậy? “Điều đó không có khả năng!” Trong kích động, La Duy lập tức đứng lên, giọng cũng đột nhiên to gấp mấy lần.
“Công tử?” Vệ Lam nghe thanh âm trong phòng khác lạ, cũng không nề hà quốc sư đang ngồi phía trong, vội vã vọt vào.
La Duy nhìn thấy Vệ Lam, giật mình, mới phát giác bản thân vừa thất thố.
“Làm việc theo cảm tính mới là tính cách thật cửa công tử phải không?” Phất Y Đại Sư cũng đứng lên, khóe miệng lộ ra ý cười ấm áp: “Công tử, tất cả đều sinh ra từ trong tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313185/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.