Hôn lễ của La Khải vô cùng long trọng.
La phủ những ngày này khách rất đông, hỉ yến mãi cho đến sáng sớm vẫn chưa tan.
La Khải say chuếnh choáng bị hai đệ đệ đỡ tới tân phòng.
“Đại ca huynh cứ yên tâm động phòng hoa chúc đi.” La Tắc vỗ ngực cam đoan với La Khải: “ Kẻ nào dám phá đám huynh động phòng đều phải bước qua xác đệ đã.”
La Duy vừa chúc mừng La Khải, vừa kéo La Tắc đi ra ngoài canh cửa cho La Khải.
La Khải đứng bên ngoài tấm rèm che hồi lâu, mới vén rèm che đi vào.
Tân nương lẳng lặng ngồi bên cạnh giường lớn trạm trổ hoa văn.
La Khải không nghĩ nhiều nữa, đi đến trước mặt tân nương, xốc tấm khăn voan đỏ thẫm, miệng nói: “Thật có lỗi, đã, đã để nàng đợi lâu, nàng…” Chưa kịp dứt lời, La Khải đã nhìn rõ tân nương, Triệu Quân Tú cái gì, nàng chính là Diệp Tú!
Diệp Tú nhìn nam nhân trợn mắt há mồm, khẽ nở nụ cười, nàng không phải nữ tử nhan sắc kiêu sa, nhưng nụ cười này trong mắt La Khải lại là trăm mỵ ngàn kiều.
“Tú?” La Khải ngỡ mình say rượu, tân nương sao có thể là Diệp Tú?
Diệp Tú đứng dậy, đưa tay véo gò má La Khải: “Ngốc quá, đại nguyên soái của thiếp!”
Cảm giác đau đớn chân thật nói cho La Khải, đây không phải mộng, nàng đúng là Diệp Tú!
“Tướng công.” Diệp Tú đỏ mặt gọi La Khải.
La Khải nhẹ buông tay, khăn voan đỏ thẫm rơi trên mặt đất, hắn ôm Diệp Tú vào lòng: “Chuyện gì thế này? Ta đã nghĩ rằng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313160/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.