“Huyền nhi, còn không đỡ mẫu phi ngươi đứng lên?” Thái Hậu hận không thể tự đỡ Liễu phi đứng dậy, nói với Long Huyền: “Thân thể của nàng hiện tại sao có thể quỳ!” “Mẫu hậu!” Liễu phi lại không chịu đứng lên, cầu xin Thái Hậu: “Người hãy tha cho hoàng hậu tỷ tỷ đi, không thì nhi thần sẽ quỳ đến chết ở chỗ này!” “Ngươi thật ngốc!” Thái Hậu vô cùng đau đớn, “Sao ngươi lại không nhận ra cơ chứ!” Liễu phi khóc nói: “Nhi thần cùng hoàng hậu nương nương tình như tỷ muội, nhi thần có chết cũng không tin tỷ tỷ sẽ hại mình. Mẫu hậu, là nhi thần phúc bạc, là nhi thần hại tiểu hoàng nhi! Mẫu hậu, việc này không liên quan đến tỷ tỷ!” Trên đời này, con hát giỏi nhất có lẽ cũng thua trình độ của Liễu phi, rõ ràng là công chúa lại nói là hoàng tử, rõ ràng hận không thể giết chết hoàng hậu, lại ra vẻ tỷ muội tình thâm thay hoàng hậu khóc cầu. La Duy nhìn hoàng hậu, ngoài khóc chỉ là khóc, rõ ràng oan ức nhưng một câu biện giải cũng nói không nên lời. Hoàng hậu như vậy sao có thể đấu lại Liễu phi. Nghĩ đến đây, La Duy bất giác cười lạnh, thật đúng là một màn kịch hay. Thấy nụ cười lướt qua trên mặt La Duy, Long Huyền đột nhiên tỉnh ngộ. Nếu phụ hoàng thật sự không tin lời hoàng hậu, vì sao còn có thể mang La Duy đến? Là vì để La Duy cùng chịu giáo huấn? Không, không phải, “Mẫu phi không……” Long Huyền muốn ngăn lại màn kịch của mẹ đẻ, nhưng vừa định lên tiếng lại thôi, nếu hắn ra mặt, chẳng phải tự khai ra việc mình cũng có liên quan sao? Long Huyền theo bản năng nhìn Hưng Võ đế, lại chỉ thấy phụ hoàng trưng ra bộ mặt lạnh băng. “Huyền nhi cũng xin ngươi đứng lên mà!” Thái Hậu lại chỉ quan tâm tới Liễu phi, một mực khuyên Liễu phi đứng dậy. Hưng Võ đế chưa từng nghĩ Liễu phi Liễu Thanh Ca lại là một nữ nhân thâm độc nhường này, mà ngài lại cùng một nữ nhân như vậy đồng sàng cộng chẩm, sinh nhi dục nữ, Hưng Võ đế cảm giác bản thân mù rồi, cảm thấy bị lừa dối, khiến Hưng Võ đế hận không thể một cước đạp chết nữ nhân này! Nhưng ngài sẽ không, La Duy biết Hưng Võ đế phẫn nộ, nhưng y cũng biết Hưng Võ đế hôm nay cũng sẽ không lật mặt Liễu phi. Cái gọi là thuật đế vương, chính là một biện pháp cân bằng tất cả. Cho nên trong cung hoàng hậu là La Tri Ý, nhưng tổng quản hậu cung lại là quý phi Liễu Thanh Ca. Trong triều có tả tướng, hữu tướng, Đại Tư Mã, có trung thần cũng có gian thần, có người tốt cũng có người xấu, khắp nơi thế lực đều phải đạt thế cân bằng, như vậy ngai vàng Hoàng đế mới vững chắc. Liễu gia thất thế, còn ai vượt qua được La gia? La Duy đứng sau Hoàng đế nhìn hết thảy, Hưng Võ đế còn tưởng rằng y không biết nhân gian hiểm ác, kỳ thật y đã sớm nhìn thấu tình đời dơ bẩn. “Duy nhi.” Xem kịch nửa ngày, Hưng Võ đế rốt cục mở miệng nói với La Duy: “Ngươi đỡ cô cô ngươi đứng lên đi.” “Tiểu thần tuân chỉ.” La Duy vội vàng chạy lên, cũng không để ý hoàng hậu có bằng lòng hay không, trực tiếp đỡ thân thể xụi lơ của hoàng hậu dậy. “Bệ hạ!” Thái Hậu phẫn nộ, hỏi Hoàng đế: “Ngươi đang làm gì vậy?!” Hưng Võ đế nói: “Việc này không liên quan đến hoàng hậu.” “Ngươi nói cái gì?!” Thái Hậu thiếu chút nữa nhảy dựng lên. “Hoa hồng kia là trẫm ban cho hoàng hậu!” Hưng Võ đế mặt không chút thay đổi nói: “Về phần chén thuốc kia cũng là trẫm lệnh hoàng hậu mang tới cho Liễu phi, mẫu hậu chẳng lẽ còn nghi ngờ trẫm sẽ hại hài tử của mình sao?” Lặng ngắt như tờ. Thái Hậu nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Liễu phi nháy mắt mặt mày tái mét, vô cùng kinh hãi. Hoàng hậu hai mắt đẫm lệ nhìn Hưng Võ đế đầy cảm kích, Hoàng đế là vì nàng mà nói dối. Chúng tần phi cúi đầu đứng thẳng, cũng không dám nhiều lời. Long Huyền theo bản năng nắm chặt hai tay, cũng cúi đầu, không nói một lời. Hưng Võ đế nói: “Duy nhi, ngươi đưa cô cô ngươi về điện Phượng Nghi trước đi.” La Duy sau khi hành lễ với Thái Hậu, liền mạnh mẽ đỡ hoàng hậu đã gần như bất động rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]