“Thủ hạ của nhị ca có tay tiễn thủ (bắn cung) nào giỏi không?” La Duy vừa đi vừa hỏi La Tắc.
“Có.” La Tắc nói, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, dừng lại nói với La Duy: “Ngươi muốn tiễn thủ? Lại định làm chuyện xấu gì?”
“Không phải…” La Duy cười rộ lên, “Nhị ca sai gã chờ dưới bức tường phía bắc phủ, đệ nghĩ lát nữa sẽ có bồ câu bay ra từ phủ nhà ta, nhị ca sai gã bắn hạ con chim là được.”
La Tắc cau mày, “Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?”
“Lát nữa sẽ có trò hay cho nhị ca xem!” La Duy cười đến thần bí, “Nhị ca yên tâm, đệ không làm chuyện xấu, mà dù có làm cũng sẽ không làm trong nhà mình.”
La Tắc nói: “Ta cũng không rảnh chơi đùa với ngươi.”
La Duy kéo tay La Tắc, như là trẻ con làm nũng người lớn: “Nhị ca cùng đệ đứng đây một chút thôi mà.”
La Tắc nổi da gà, La Duy từ nhỏ đã không hề thân cận hắn, huống chi là làm nũng như vậy.
Đêm đã khuya, La Tắc và La Duy trốn ở chỗ này đã lâu, rốt cục không thể nhẫn nại thêm, nói với La Duy: “Rốt cuộc ngươi muốn để ta nhìn thấy cái gì?”
“Người đến rồi!” La Duy chỉ tay về phía đối diện.
La Tắc nhìn lại, là lão nhân gia trong La phủ, tùy thị La Trung của La Tri Thu.
“Lão đến cho lũ bồ câu ăn.” La Duy nhỏ giọng nói với La Tắc.
La Tắc cũng nhỏ giọng nói: “Chuyện này người trong phủ ai cũng biết, ngươi đưa ta đến xem cảnh này?”
La Duy không nói gì, chỉ nhìn nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313065/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.