“Thủ hạ của nhị ca có tay tiễn thủ (bắn cung) nào giỏi không?” La Duy vừa đi vừa hỏi La Tắc. “Có.” La Tắc nói, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, dừng lại nói với La Duy: “Ngươi muốn tiễn thủ? Lại định làm chuyện xấu gì?” “Không phải…” La Duy cười rộ lên, “Nhị ca sai gã chờ dưới bức tường phía bắc phủ, đệ nghĩ lát nữa sẽ có bồ câu bay ra từ phủ nhà ta, nhị ca sai gã bắn hạ con chim là được.” La Tắc cau mày, “Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?” “Lát nữa sẽ có trò hay cho nhị ca xem!” La Duy cười đến thần bí, “Nhị ca yên tâm, đệ không làm chuyện xấu, mà dù có làm cũng sẽ không làm trong nhà mình.” La Tắc nói: “Ta cũng không rảnh chơi đùa với ngươi.” La Duy kéo tay La Tắc, như là trẻ con làm nũng người lớn: “Nhị ca cùng đệ đứng đây một chút thôi mà.” La Tắc nổi da gà, La Duy từ nhỏ đã không hề thân cận hắn, huống chi là làm nũng như vậy. Đêm đã khuya, La Tắc và La Duy trốn ở chỗ này đã lâu, rốt cục không thể nhẫn nại thêm, nói với La Duy: “Rốt cuộc ngươi muốn để ta nhìn thấy cái gì?” “Người đến rồi!” La Duy chỉ tay về phía đối diện. La Tắc nhìn lại, là lão nhân gia trong La phủ, tùy thị La Trung của La Tri Thu. “Lão đến cho lũ bồ câu ăn.” La Duy nhỏ giọng nói với La Tắc. La Tắc cũng nhỏ giọng nói: “Chuyện này người trong phủ ai cũng biết, ngươi đưa ta đến xem cảnh này?” La Duy không nói gì, chỉ nhìn nhất cử nhất động của lão nhân gia La Trung cách đó không xa đến ngây người. La Tắc không có cách nào, chỉ có thể cùng La Duy nhìn lại, trong lòng hối hận, sao mình không ngăn cản tiểu tử này, lại còn cùng nó đến đây. La Trung động tác thuần thục cho bồ câu ăn, đứng đợi bên cạnh lồng trong chốc lát, bắt ra một con bồ câu, đùa nghịch trong tay, sau đó thả chim bay mất. Lại một lát sau, bồ câu đã từ bên ngoài bay đến, đứng trên đỉnh lồng, kêu hai tiếng. La Trung tiến lên bắt bồ câu, tay sờ soạng chân trái chú chim. “Trung thúc.” La Duy đi tới phía sau La Trung, kêu một tiếng. La Trung cả kinh, thân thể cứng đờ. La Duy bắt lấy bồ câu trong tay La Trung, La Trung đến lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn hai vị công tử như gặp quỷ. “Đã trễ thế này Trung thúc còn đến cho bồ câu ăn?” La Duy thái độ hòa ái hỏi La Trung, lại đưa bồ câu trong tay cho La Tắc. La Tắc phát hiện trên chân bồ câu có một ống trúc nhỏ. “Nhị công tử!” La Trung kêu lên, định xông về phía trước. “Ngươi đừng làm ồn.” La Duy giơ tay, ngăn cản La Trung, nói: “Bây giờ ngươi còn có thể làm cái gì chứ?” La Trung mặt xám như tro tàn, nhân lúc không ai chú ý ngầm chạy trốn, hai thị vệ bên cạnh La Duy phát hiện, giữ chặt hai tay La Trung, miệng lão cũng bị bịt lại. La Tắc lấy được một mảnh giấy nhỏ từ trong ống trúc, mở ra, nương theo ánh trăng mà đọc. Trên tờ giấy viết: “La Duy dị thường, cấp tốc điều tra nguyên do. Vụ án quặng Úc Châu, La Tướng có kế hoạch gì, lập tức báo cáo.” La Tắc thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn La Trung, người này từ nhỏ đã hầu hạ La Tri Thu, là người nhìn La Tắc lớn lên, lão sao có thể là nội gián trong La phủ? “Tướng quân!” Tiễn thủ chờ bên ngoài lúc này cầm một con bồ câu bước vào. “Nhị ca!” La Duy nói: “Chúng ta đi gặp cha đi, rồi đóng cửa phủ, đêm nay không ai đượcra ngoài.” La Tắc không dị nghị, lập tức ra lệnh, rồi cùng La Duy tới gặp La Tri Thu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]