Lâm Dịch: “Lưu Uyển Quân, đồ vật mẹ tôi từng dùng bà đều ném hết rồi nhỉ, người đàn ông mẹ tôi từng xài sao bà còn chưa ném?” Sắc mặt Lưu Uyển Quân lập tức tái mét, Lâm Tự Đào cũng thẹn quá thành giận, “Nghiệt tử! Mày nói mấy lời vô liêm sỉ gì vậy hả!” Lâm Hiểu Nhiễm bên cạnh từ nhỏ đã chướng mắt Lâm Dịch, Lưu Uyển Quân chỉ lo dạy con trai nên hiển nhiên lơ là con gái, cho nên tính nết của Lâm Hiểu Nhiễm dễ xung động nói chuyện chẳng kiêng dè gì, mà Lưu Uyển Quân lại giải thích với Lâm Tự Đào đứa nhỏ này đơn thuần lương thiện, có một tấm lòng son. “Lâm Dịch mày nói chuyện với cha mẹ kiểu gì vậy? Ăn học nhiều năm đều ném vào trong bụng chó hết rồi hả?” Lâm Hiểu Nhiễm nhìn thì như con gái cưng mà mồm thì lại lanh lảnh, cô ta vừa mắng câu đó xong thì sắc mặt Lưu Uyển Quân đã khó coi, “Hiểu Nhiễm xin lỗi anh trai con đi!”. Học phí và tiền sinh hoạt của Lâm Dịch Lâm Tự Đào đều cho, nhưng vì muốn chia rẽ quan hệ giữa họ nên đã bị Lưu Uyển Quân chặn lại hết, chẳng tới được tay Lâm Dịch, lỡ như chuyện này bị lộ ra, bà lại phải tốn rất nhiều tâm tư mới có thể dỗ được Lâm Tự Đào. “Dựa vào đâu mà con phải xin lỗi, vốn do nó không đúng, nó mới không phải anh trai của con, một năm tốn nhiều học phí lại chỉ học được cái này hả? Xì!” Lâm Hiểu Nhiễm vẫn luôn không cam lòng, mỗi lần mẹ cô ta chuyển khoản cho Lâm Dịch cô ta đều nhìn thấy, tốn cả đống tiền cho một người bốn năm không về nhà, dựa vào đâu? Đại học danh tiếng thì giỏi lắm à? Cũng chỉ là một tên thiếu gia nghèo túng bị đuổi ra khỏi nhà, cô ta cũng là con gái ruột của cha, cái tên đen đủi không có mẹ này khiến ba mẹ con nhà cô ta mất mặt trước tất cả mọi người, sao không chết cùng mẹ của nó luôn đi chứ? Lâm Dịch nhìn đồng hồ, chỉ coi như chó sủa bên tai, giờ đột nhiên cảm thấy tiếng sủa của Bì Bì cũng chẳng khó nghe lắm, nhưng mục tiêu nuôi thêm một con chó nữa vẫn không thể thay đổi. “Có phải mấy người nên đi rồi không? Mặc kệ tôi học thứ gì thì cũng chả liên quan đến một xu tiền của mấy người, bởi vì bốn năm nay, tôi chẳng tiêu một xu nào của mấy người cả, Lâm tiên sinh à ông nên đi điều tra thử xem số tiền đó đi đâu cả rồi, tôi sẽ tự mình đến Lâm gia tìm ông, lấy lại di vật của mẹ tôi, còn nữa ông làm ơn ký một tờ giấy ly hôn cho mẹ tôi, dù ở trên thiên đường, bà ấy nhận được thì cũng sẽ được an ủi rất lớn. Nơi này không chào đón mấy người, mời đi cho!” Lâm Tự Đào trừng Lâm Hiểu Nhiễm, thành công khiến Lâm Hiểu Nhiễm câm miệng. Sắc mặt của ông âm trầm như sắp nhỏ ra nước, biết vết rạn giữa con trai đã càng lúc càng lớn, ông ta tin Lâm Dịch sẽ không cần nói dối về chuyện này, vì dù sao muốn tra cũng rất đơn giản, ông không ngờ người đàn bà cạnh mình lại ngu xuẩn đến vậy, muốn chia rẽ lại dám đụng tay chân với cả tiền sinh hoạt của Lâm Dịch, nếu sau khi rời nhà ra đi còn nhận được tiền của ông, có lẽ Lâm Dịch cũng không mâu thuẫn lớn như vậy với ông! Là lá gan của Lưu Uyển Quân quá lớn hay là bản thân quá tin tưởng bà ta? Lâm Tự Đào không phải tức giận Lâm Dịch không có tiền sinh hoạt thì sẽ thế nào, ông ta chẳng quan tâm một chút tiền đó, ông ta chỉ tức giận người bên gối lại dám ngỗ nghịch với ông ta. Còn về đơn ly hôn mà Lâm Dịch nói cũng khiến Lâm Tự Đào thấy thật hoang đường, người cũng đã chết rồi còn ly với chả hôn! Thấy Lâm Dịch không muốn nói chuyện với mình nữa, Lâm Tự Đào cũng không muốn để ý đến cậu nữa, lạnh giọng nói: “Được, đợi tôi có thời gian thì sẽ bảo trợ lý liên hệ với cậu, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng.” Lâm Tự Đào truyền đạt ‘mệnh lệnh’ xong thì xoay người rời đi. Lưu Uyển Quân kéo Lâm Hiểu Nhiễm sắc mặt trắng bệch còn đang không hiểu gì đi theo phía sau, hình tượng vợ hiền mẹ tốt rộng lượng vẫn luôn cố gắng duy trì bị đứa con gái ngu ngốc mình nuôi lớn đâm thủng trong tích tắc, Lưu Uyển Quân chỉ hận không thể bóp chết nó, sao bà ta có thể sinh ra một đứa ngu thế này! Lâm Dịch cầm khăn tay tiếp tục lau chùi bia mộ, chẳng thèm quay đầu nói: “Làm phiền chuyển giùm mấy câu cho Lâm Thái Chi, chỉ cần có tôi đây thì nó chỉ là một đứa con riêng. Lâm gia tôi không cần, là tôi chướng mắt mới cho nó. Tôi sẽ đứng ở Dịch gia để cướp đoạt, dù sao cũng phải để mẹ nhắm mắt chứ đúng không?” Lâm Tự Đào sắc mặt âm trầm nhìn Lâm Dịch, thấy ngón cái của cậu cọ lên tấm ảnh trên bia mộ, nở nụ cười dịu dàng. Nhìn khuôn mặt mặt nghiêng, khóe mắt nhếch khẽ mang theo phong tình khó mà miêu tả được, giờ phút này càng giống người vợ quá cố. Trái tim Lâm Tự Đào như bị ai đó bóp chặt, một ngọn lửa giận xông lên, hung hăng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Lâm Dịch lau ảnh chụp tự mình nói tiếp: “Mẹ vĩnh viễn đều xinh đẹp như vậy, mẹ xem mẹ đó, đàn ông cặn bã thì phải giẫm đạp chứ, muốn đàn ông kiểu gì mà chả có?” Lau xong Lâm Dịch ngồi bệt dưới đất, Lâm Tự Đào đã ra khỏi nghĩa trang, chẳng nhìn thấy bóng lưng nữa. Lâm Dịch dựa lưng vào bia mộ, có lẽ ánh mặt trời quá chói mắt, mắt chua xót như sắp rơi lệ, “Mẹ…” Ngàn vạn lời cũng chỉ mở miệng gọi được một tiếng mẹ, Lâm Dịch chẳng thể nói ra câu nào được nữa, chợt quay người quỳ trước bia mộ, ôm bia mộ lạnh lẽo vào trong lòng, trán dựa sát vào bia mộ lạnh băng, Lâm Dịch cố gắng đè nén tiếng nức nở ở trong cổ họng, như một con thú nhỏ bị vứt bỏ, ở nơi có thể phóng thích bi thương này, bật khóc thành tiếng. Lâm Tự Đào bên kia cũng đang phẫn nộ, ông ta cực kỳ sĩ diện, bởi vì sĩ diện, cho nên không dung được người khác phản bác ông ta, luôn muốn để bản thân nắm lấy quyền sinh sát của người khác, với vợ con cũng vậy, càng thiếu thứ gì thì càng muốn biểu hiện cái đó. Năng lực của Dịch Hân Nam rất mạnh, trong nhà ngoài nhà ông ta đều nằm ở thế yếu, cho nên ông ta nuôi Lưu Uyển Quân ông ta nói gì nghe nấy. Giờ lại bị Lâm Dịch vả mặt, cộng thêm việc Lưu Uyển Quân làm sau lưng ông ta, khiến đáy lòng Lâm Tự Đào sôi trào lửa giận, nhưng ngại mặt mũi sợ bị truyền thông chụp được, ông ta không thể không nhịn. Lưu Uyển Quân nơm nớp lo sợ đi theo đằng sau, Lâm Tự Đào ở bên ngoài nhìn thì như mặt người dạ thú, ở trong nhà không hài lòng gì thì sẽ đánh đập bà ta. Thấy sắc mặt Lâm Tự Đào càng lúc càng kém, Lưu Uyển Quân sợ hãi gọi một tiếng: “Đào ca…” “Hừ! Chờ về nhà sẽ xử lý bà! Giờ bà câm miệng thành thực lại cho tôi!” Ra khỏi nghĩa trang từ xa đã nhìn thấy bên cạnh chiếc Lexus nổi bật có rất nhiều người vây xem, bên này có một công trường, đúng lúc công nhân đang làm việc ở bên cạnh, thấy một chiếc xe đẹp bị đập tan nát nên tất nhiên phải dừng lại xem trò vui rồi. Sắc mặt Lâm Tự Đào dịu đi đôi chút, cảm thấy mặt mũi của mình được thỏa mãn rất lớn. Chiếc xe này ông mới đổi, gần đây Lâm gia xuất hiện một chút vấn đề về tài vụ, cộng thêm con người ông ta gần đây cần phải khiêm tốn, thế nên mới tốn mười triệu mua chiếc xe này, dự định đi chừng nửa năm rồi cho Lâm Thái Chi dùng, nhưng ở nơi đây chiếc xe này vẫn cực kỳ nổi bật. Mọi người bàn luận sôi nổi, không biết tên xui xẻo nào làm giàu bất nhân gây thù chuốc hận đến vậy, một chiếc xe đẹp đẽ bị người ta đập cho tan nát. Vừa thấy chủ nhân đến, toàn bộ đều bỏ đi, sợ bị vạ lây thì có bán hết tài sản cũng không đền bù được. Lâm Tự Đào thấy xe của mình biến thành thế này, sắc mặt vừa mới dịu đi lại xanh lè, “Là ai làm hả?!” Lâm Hiểu Nhiễm chạy qua nhìn, chẳng có tí xíu hình tượng nào của đại tiểu thư, “Tên nào thiếu đạo đức vậy hả, mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi sao, đồ không cha!” Lưu Uyển Quân kéo con gái mình qua trừng mắt nhìn cô ta, sớm muộn gì cái miệng này của mày cũng gây ra chuyện! Lâm Tự Đào tức giận liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Nhiễm, nếu không phải sợ bị người chụp ảnh được thì chắc chắn sẽ tát một bạt tai, nhìn bộ dáng kia đi, làm gì giống như con gái đại gia tộc chứ? Quá mất mặt của ông ta rồi! Bị truyền thông chụp được thì phải nói thế nào đây? Lưu Uyển Quân dịu giọng nhẹ nhàng nói chuyện, vội vàng xoa dịu Lâm Tự Đào, “Đào ca, không bằng chúng ta báo cảnh sát, ở đây có không ít người, nhất định có thể tìm ra được do ai đập, đợi bắt được gã, dùng chút thủ đoạn là có thể ném cả nhà bọn chúng vào tù, cần gì phải giận lớn vậy chứ? Có bảo hiểm mà, không sao.” “Bà thì hiểu cái gì chứ? Đây là đang vả mặt tôi đấy!” Lâm Hiểu Nhiễm liếc mắt khinh thường, mặt mặt mặt, cái mặt già này của ông cũng không biết sao lại đáng giá như vậy đấy! Lâm Tự Đào cũng đã bình tĩnh lại, ông ta đi đến cạnh xe, đá mảnh vỡ thủy tinh cạnh đấy, lấy camera trước xe xuống, cùng lúc đó lấy di động định báo cảnh sát. Lúc Lâm Dịch xuất hiện ở trong camera, mặt của Lâm Tự Đào xanh mét, thằng nghịch tử này! Lâm Hiểu Nhiễm ôm tay hừ một tiếng, “Đã nói mấy thứ nó học đều vứt…” Lưu Uyển Quân vươn tay bịt miệng của con gái, hận không thể bóp chết đồ ngu này, ba mày thật không dễ mới quên đi được cái câu không cha đó, mày còn xen vào làm gì? Đều là con do bà ta sinh, đứa con gái này sao lại kém con trai nhiều như vậy chứ! Lâm Tự Đào giận không có chỗ trút, Lâm Dịch nói mẹ cậu để lại di sản cho cậu, đây là sự thật, ông ta cũng không rõ tại sao Lâm Dịch lại biết được. Bản di thư đó ông ta cũng không tìm ra được, tâm cơ của Dịch Hân Nam quá sâu, cho dù nằm trên giường bệnh không thể nhúc nhích, vẫn có thể tính toán thay đổi di chúc, đồng thời giấu cả ông ta cũng không tìm được, đợi sau khi cô ta chết luật sư mới tìm tới cửa, nhưng số di sản đó đều nằm trong tay ông ta, chẳng trả cho Lâm Dịch một phần nào. Vốn ông ta còn lo lắng Dịch gia sẽ nhúng tay vào chuyện này, không ngờ Lâm Dịch lại ngậm miệng không nhắc, xem ra tâm cơ của nghịch tử này cũng rất sâu, chờ ông ta ở đây, bất cứ lúc nào đều có thể chiếm một nửa sản nghiệp của Lâm gia. Lâm Tự Đào chỉ có thể cắn răng nuốt ngược vào trong bụng, còn phải nhẫn nhịn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nữa. “Thằng bé này thật là quá tùy hứng rồi!” Lâm Tự Đào cắn răng, nói với Lưu Uyển Quân bên cạnh: “Bảo Thái Chi tự mình đi mời anh của nó về nhà.” Giờ phải chữa trị lại quan hệ với Lâm Dịch, chỉ mong là không muộn. Sắc mặt Lưu Uyển Quân trắng bệch, ông ta có ý gì chứ? Lâm Dịch trở về rồi thì con trai của bà ta phải làm sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]