Phương Húc Nghiêu mở valy ra xem thử, âm thầm nhét quyển manga xuống tận dưới cùng, cũng chả thèm kiểm tra xem bên trong có thiếu đồ gì hay không, sau khi khóa lại thì nghiêm túc hỏi Lâm Dịch: “Cậu cảm thấy nam nam kết hôn có thể tiếp thu không?”
Lâm Dịch thấy người này thật kỳ quái, ai thích kết hôn với ai thì liên quan gì tới cậu?
Nhưng giáo dưỡng từ nhỏ khiến Lâm Dịch chẳng thể kéo xuống mặt mũi đi chặn họng một người xa lạ, cậu chỉ có thể gật đầu. Ném chai không vào trong thùng rác, sau đó lấy di động ra gởi cho ông ngoại một tin nhắn: “Cháu ở cửa đông, hình như lạc đường rồi…” Sau khi gởi xong thì cậu chuyên tâm đợi, nhịp tim bắt đầu đập nhanh, hai tháng này chỉ cần nhận được bất kỳ tin tức nào của ông bà ngoại, cậu đều kích động đến mức muốn rơi lệ.
Mấy giây sau Dịch lão đã gởi tin nhắn trả lời: Ông bảo A Đông đến cửa đông tìm cháu, đừng chạy loạn.
Lâm Dịch hoài niệm vuốt ve màn hình di động, ông ngoại vẫn có thể trả lời tin nhắn, chú Đông ung thư dạ dày thời kỳ cuối vẫn còn có thể lái xe đến đón cậu, tất cả đều chưa muộn!
“Trong valy của cậu có thứ gì?” Phương Húc Nghiêu thấy Lâm Dịch không nói chuyện nữa, con ngươi tối đi, bắt đầu nói chuyện chính.
Lâm Dịch lãnh đạm nói: “Một quyển album, bằng chứng nhận và một vài bằng khen, còn lại chính là quần áo.”
“Mấy bộ quần áo?”
Lâm Dịch: “13 bộ.” Với loại người như bọn họ, đều cực kỳ nhạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mot-to-giay-ket-hon/202050/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.