Chương trước
Chương sau
Mọi người tập hợp trong phòng khách lớn, chờ đợi kết quả nghiên cứu của Toàn Bảo cùng An Nhiên. Cánh cửa mở ra kẽo kẹt, Tất Nhi đem nước vào cho mọi người. Cô ngồi xuống ghế, trầm tĩnh nói : "Cũng qua bốn tiếng rồi, việc nghiên cứu chắc sẽ xong sớm thôi."

Vĩnh Kiên lên tiếng hỏi : "Sao cô biết hay vậy? Cũng có vài người thức trắng đêm để nghiên cứu mà."

Tất Nhi : "Gà tôi nuôi tôi biết, cậu ta nếu không tìm ra được sẽ ngừng lại. Nào có hứng mới nghiên cứu tiếp. Tuy tính cách như thế nhưng thật chất là thiên tài hiếm hoi của căn cứ C này."

Cửa lại mở ra, Toàn Bảo với mắt gấu trúc tiến vào phòng. Anh ngồi xuống ghế bên Tất Nhi, mệt mỏi luyên thuyên những gì xảy ra bên trong phòng nghiên cứu. Lam Thiên : "Vậy An Nhiên thật sự không bình thường, mọi việc tiến triển thế nào phải trông chờ vào cô ấy rồi."

Toàn Bảo : "Tôi cảm thấy cô ấy sắp nói ra rồi, giữ một bí mật đánh đổi sự sống của toàn nhân loại. Tuy đều là kẻ ta không quen biết nhưng cô ấy là người tốt, sẽ hiểu được bên nào nặng bên nào nhẹ."

Trong khi mọi người trầm mặc không nói gì, Tất Nhi lại lên tiếng, cô đưa tập hồ sơ cho Cơ Hàn, nói : "Triết Minh - Tên lãnh đạo của cậu đang cử người đến đây bắt các cậu. Binh lính của Bùi Mẫn đã tới đây trước, hiện đang canh gác xung quanh bảo vệ mọi người."

Tinh Nhàn : "Ý cô muốn nói Bùi Mẫn bảo vệ bọn tôi, cô cũng sẽ cử người bảo vệ chúng tôi."

Tất Nhi : "Không, ý của tôi Bùi Mẫn bảo vệ các người nghĩa là các người đụng chạm một thế lực lớn. Có thể người các cậu đụng chạm ngang ngửa thế lực của Bùi Mẫn. Tóm lại, các cậu nhanh mà cút khỏi đây, đừng vạ lây căn cứ. Còn nhóc Toàn Bảo ở lại đây với tôi."

Lam Thiên : "Đúng là trên đường tới đây chúng tôi gặp vài chuyện bất ổn, nhưng mong tới khi tìm ra cách giải quyết dịch bệnh, căn cứ sẽ cho chúng tôi ở đây."

Tất Nhi nhìn anh mỉm cười : "Ừ thì nhanh lên, đám lính Bùi Mẫn cử ra chỉ có thể cầm chân được thôi, ông ấy đánh đổi quá nhiều cho các cậu."

Cơ Hàn nghe Tất Nhi nói, tất nhiên hiểu hàm ý bên trong. Nhóm anh đụng tới Lệ Tuyết, tức là chạm vào vảy ngược của Triết Minh. Nhóm anh biết bí mật của Cố Trung, còn đốt cháy căn cứ nghiên cứu A. Trong thời gian ngắn, đụng chạm với hai nhân vật lớn của khu quân sự A rồi. Tuy Bùi Mẫn thương anh nhưng không thể lộ liễu bảo vệ anh, việc Bùi Mẫn cử người tới bảo vệ bọn họ đều được xem là hành vi chống đối với Triết Minh. Ông với Triết Minh có lẽ đã sớm bất hòa khi ông cứ muốn bảo vệ nhóm của anh.



Cơ Hàn : "Nào chúng tôi tìm ra cách, nhất định sẽ rời khỏi đây, tránh liên lụy căn cứ."

Tất Nhi nhìn anh mỉm cười : "Cảm ơn đã hiểu cho tôi."

Lam Thiên ngồi kế Cơ Hàn, cậu nói nhẹ vào tai anh : "Này, nếu rời khỏi đây thì ta đi đâu."

Cơ Hàn mỉm cười : "Cậu là con cháu thế gia giàu có, tôi là con cháu hào môn thứ thiệt. Tôi hỏi cậu, nếu không có nơi để ở thì phải làm gì?"

Lam Thiên sáng mắt, cậu quên mất bản thân cậu cùng Cơ Hàn đều có xuất thân giàu có : "Tất nhiên là ăn bám gia đình rồi."

Cơ Hàn : "Nói thế hơi kì, nói trắng ra là ăn bám, nói mỹ miều là về thăm gia đình."

Hai tiếng trôi qua, bầu không khí trong phòng thoải mái hơn lúc trước, có lẽ do tiếp xúc lâu nên mọi người cũng bắt đầu trò chuyện linh tinh với Tất Nhi.

Cánh cửa mở ra, An Nhiên bức vào, trên người vẫn còn mặc đồng phục nghiên cứu. Khi cô bước vào, đồng loạt ánh mắt đều hướng về cô. An Nhiên vẫn bình tĩnh, cô ngồi xuống ghế, giọng nói điềm đạm : "Trong lọ virus có máu cũng Cố Trung, đồng thời còn có chất Caixoric, nairi, phexuto, nanphe. Còn thêm các chất hóa học khác gây hoại tử nếu kết hợp với các chất trước gây nên tình trạng người mắc bệnh sẽ hoại tử."

( Các chất trên tác giả tự nghĩ, không có thật, đa tạ đã chú ý )

Toàn Bảo nhìn cô : "Mấy chất đó tôi chưa bao giờ nghe qua, cô...sao lại biết?"

An Nhiên : "Các chất đó đều đến từ Thiết Đại Lục, nơi sinh ra tôi. Sợi dây chuyền này cũng được cấu tạo bởi vài thành phần vừa kể trên."



Lam Thiên ngạc nhiên : "Thiết Đại Lục là chỗ nào?"

An Nhiên : "Bức ảnh trong dây chuyền này là cha tôi, tôi được sinh ra một nên tên Thiết Đại Lục. Khoảng 18, 19 tuổi, một hiện tượng lạ xảy ra khiến tôi xuất hiện ở đây - Trái Đất."

Toàn Bảo bất ngờ : "Vũ...vũ trụ song song. Ôi là trời, tôi tưởng chỉ có trong phim thôi chứ ?"

Cơ Hàn nhìn tấm ảnh trong dây chuyền, nhíu mày đáp : " Đây giống Cố Trung, nhưng thật sự không phải. Cố Trung có nốt ruồi bên phải mắt, nhưng đây là nốt ruồi dưới lỗ tai mà."

An Nhiên nghe thế, lên tiếng : "Thật ra tôi nhớ, lúc nhỏ tôi có gặp một người y như cha mình, đó là em trai song sinh của cha tôi...chẳng lẽ... "

Lam Thiên gật đầu : "Tên Cố Trung trong căn cứ có thể không phải cha cô mà là người anh em song sinh của cha cô. Cô nhớ ông ấy tên gì không?"

An Nhiên im lặng suy nghĩ, một lúc sau lên tiếng : "Hình như là U...Uyên, Cố Uyên thì phải... Tôi không chắc lắm, lúc đó tôi quá nhỏ."

Lam Thiên : "Cứ tin vào trí nhớ bản thân."

Toàn Bảo : " Cô tìm được cách giải quyết virus chưa ?"

An Nhiên : "Có thể dùng máu tôi làm chất dẫn, dùng dây chuyền này làm thành phần của thuốc. Nhưng tạo ra vắc xin, cần nhiều thời gian nghiên cứu kĩ lưỡng.

Mọi người gật đầu, ít nhất thì giờ đây họ cũng biết bản thân có hi vọng rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.