Chương trước
Chương sau
Một tên lính hốt hoảng mở cửa đi vào, nói : "Đại tỷ Tất Nhi, người bên khu quân sự A đến rồi."

Tất Nhi đứng dậy, nói : "Cố cầm cự, đi nhanh đi."

- Vâng.

Tất Nhi quay sang nói với mọi người : "Có vẻ lính của Triết Minh đã tới, mọi người mau thu xếp, tôi dẫn mọi người ra từ cổng sau. Toàn Bảo, em muốn ở lại hay đi cùng họ?"

Toàn Bảo kiên định : "Em sẽ đi cùng, Tất Nhi, tỷ ở lại phải cẩn thận."

Tất Nhi gật đầu, dẫn mọi người đi tới bãi đỗ xe. Lam Thiên kéo tay Toàn Bảo tới phòng thí nghiệm, nói : "Tất cả dụng cụ thí nghiệm cần thiết cứ đem theo, để trong dị năng của tôi."

Toàn Bảo hiểu ý, vào phòng thí nghiệm thu thập lượng lớn dụng cụ. Lam Thiên nhanh chóng đưa nó vào dị năng. Hai người tốc hành chạy đến bãi đỗ xe, vừa đi Toàn Bảo vừa nói : "Cái dị năng của cậu bá đạo thật, nhưng cậu chưa giải thích gì về nó đấy."

Lam Thiên chỉ biết cười trừ.

Mọi người nhanh chóng lên xe, theo hướng dẫn của Tất Nhi mà thuận lợi rời khỏi căn cứ qua cửa sau, nhanh chóng bỏ xa khu nghiên cứu C. Mọi người thở phào một hơi, giờ phải tìm một nơi yên tĩnh, an toàn cho An Nhiên cùng Toàn Bảo tiến hành nghiên cứu thuốc giải.

Lam Thiên nhìn Cơ Hàn, nói : "Cậu định đi đâu?"

Cơ Hàn : "Về Cơ gia, hướng Tây Bắc."



Nói rồi anh mở bộ đàm, nói thông tin đó cho Tinh Nhàn. Ở bên kia bộ đàm, Tinh Nhàn hưng phấn hú lên mấy cái. Không lẽ ở Cơ gia có gì đặc biệt lắm à?

Trời nhanh chóng u tối, màn đêm tĩnh mịch bao trùm. Hai chiếc xe nép bên lề đường, quyết định nghỉ ngơi một đêm trên xe. Xung quanh nơi đây cũng không có mấy tang thi, tương đối an toàn. Lam Thiên lấy lương khô cùng nước suối được dự trữ trong dị năng ra, chia đều cho mọi người.

Mọi người tập trung bên ngoài xe, ngồi thành vòng tròn, chính giữa là đám lửa phừng phừng cháy. Tựa như đi cắm trại vậy, nhưng thay vì cảm xúc vui sướng thì đầu óc mỗi người đều có tâm sự riêng.

Lam Thiên ngồi kế bên Cơ Hàn, trên người đắp thêm chiếc áo khoác được Cơ Hàn cho mượn. Mọi người ăn lương khô trong im lặng, lâu lâu thì nhìn đống lửa phát ra tiếng lách tách vui tai. Xung quanh nơi đây không có nhà dân mà là một con đường đi xuyên qua khu rừng. Thế nên bốn bề toàn cây với lá, vừa u tối lại lạnh lẽo, khá đáng sợ.

Từ trong cánh rừng âm u, một bóng đen lao ngang qua. Lam Thiên nhìn ra sau, hướng mắt nhìn chằm chằm vào các tán lá, anh cảm nhận có sự chuyển động ở đó. Nhưng lại chẳng thấy gì, bèn quay lại hướng mắt đến đống lửa.

Tương Tuấn gãi cái đầu ngứa ngáy, khó chịu nói : "Mái tóc dài bóng mượt của tôi giờ toàn cát với đất. Đội trưởng à, bao lâu mới tới dinh thự của Cơ gia thế ?"

Cơ Hàn : "Hai ngày, nếu đi không ngừng nghỉ. Cơ gia được xây trên một ngọn đồi, hơi xa."

Mọi người thở dài, tính cách của mấy người giàu có thích xây nhà trên đồi núi, cách biệt với thế giới ồn ào ngoài kia thì bình thường thật. Nhưng trong hoàn cảnh này khiến họ thực sự muốn mắng một câu "Giàu quá nên lên núi tu à?". Lam Thiên đứng dậy, Cơ Hàn lên tiếng hỏi : "Đi đâu đấy?"

Lam Thiên : "Vệ sinh, anh muốn đi chung?"

Cơ Hàn : "Không, đừng đi quá xa."

Tương Tuấn đối diện lên tiếng, giọng đầy vẻ chọc ghẹo : "Đừng đi quá xa nhe vợ yêu~ , đội trưởng à, thiếu điều ngài nói thẳng vậy luôn đi."



Cơ Hàn ném lương thực dính ngay trán Tương Tuấn, giọng lạnh lùng : "Bớt ngay đi, tới Cơ gia an toàn tôi sẽ cho cậu bài huấn luyện đặc biệt."

Tương Tuấn ôm lấy Tinh Nhàn kế bên, la lên : " Ôi trời mọi người thấy không, nói trúng tim đen rồi kìa. Tinh Nhàn à cậu phải làm chứng rằng đội trưởng nhà ta cũng biết ngại đóa, hahaha...."

Bầu không khí dù nặng nề bao nhiêu nhưng trong đội có mấy tên hề thì có thể cười lên bất cứ lúc nào. Mọi người bắt đầu thả lỏng, cũng tán gẫu trao đổi với nhau.

_______________

Lam Thiên đi vào trong mấy tán cây, sau khi giải quyết xong thì thoải mái kéo quần lên. Nhìn mấy người đằng kia cười nói vui vẻ cũng thấy trong lòng lâng lâng. Không khí ấm áp đó kéo dài quài thì thật tốt.

Rắc

Âm thanh như có thứ giẫm lên cành cây, Lam Thiên theo phản xạ rút súng giắt ở túi quần ra. Nhìn chòng chọc vào khu rừng âm u không một tia sáng đối diện. Nếu chỉ là mấy con tang thi bình thường thì một mình anh là được, nếu xui xẻo gặp thực vật biến dị thì phải nhanh chóng báo mọi người rời khỏi đây.

Nơi đây là rừng cây, thực vật sinh trưởng tương đối tốt, khả năng cao xuất hiện thực vật biến dị cũng chẳng phải hiếm. Lam Thiên nhìn kĩ vào, sâu trong các tán lá, nhờ ánh trăng soi sáng nên cũng thấy được đôi chút. Ở lúc sâu trong cánh rừng, một hình bóng hiện ra. Nó hình như biết được cậu phát giác bèn chạy đi, hình bóng biến mất.

Lam Thiên tương đối bất ngờ, di chuyển nhanh nhẹn thế này không phải tang thi. Nó như loài động vật bốn chân, chẳng lẽ nơi đây có động vật biến dị! Ôi trời, địch trong tối ta ngoài sáng. Ta thậm chí còn chẳng biết động vật biến dị lần này là loài vật nào, số lượng bao nhiêu? Lam Thiên nhanh chân, muốn chạy tới thông báo cho mọi người thì cảm nhận phía sau có tiếng xào xạc giẫm đạp lên lá cây. Cậu quay mặt sang.

Nó có bộ lông xám, hình như là sói nhưng do nhiễm bệnh nên cơ thể bị biến dạng không ít. Tròng mắt đỏ âu, miệng mở rộng với li chi chiếc răng nhọn hoắt thấm đầy máu. Miệng mở to nên máu pha lẫn nước bọt cứ thế tỏng tỏng rơi xuống. Hình như nó mới đánh chén con mồi không lâu. Màu lông xám bị vấy bẩn bởi huyết dịch đỏ thẩm, cơ thể có vài vết thương bị phân hủy. Trong mấy vết thương đó còn lúc nhúc mấy con giòi béo ú tựa hạt cơm.

Dòng suy nghĩ đầu tiên léo lên trong đầu cậu : "Ôi đệt mợ, xui vãi....."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.