“Kỳ, cơm chiều xong rồi, gọi 2 đứa xuống ăn cơm đi.” Thiện Diệu đeo tạp dề, cười tủm tỉm mở cửa.
Hai đứa nhỏ bật người nhìn về phía Phục Kỳ, đợi cậu gật đầu một cái, Phục Thần lập tức hoan hô một tiếng, gấp sách vở lại chạy ra ngoài. Thiện Sơ thì chậm chà chậm chạp, cọ bên người Phục Kỳ muốn ôm.
“Ngoan, đừng làm rộn, thân mình Kỳ không thoải mái đâu.” Thiện Diệu làm bộ muốn qua ôm Thiện Sơ khiến nó nhanh chóng né tránh.
Đôi mày nhỏ nhăn nhúm: “Con quên. Nhưng sao người mẹ cứ mãi không thoải mái thế, ba, ba đã mời bác sĩ qua đây chưa thế?”
“Mời rồi, bác Thường của con ngày mai sẽ dọn về đây, con không được bắt nạt bác ấy đâu đấy.” Thiện Diệu thấy Phục Kỳ muốn đứng lên, vội vàng vươn tay qua đỡ. Phục Kỳ sao lại đồng ý để hắn đỡ chứ, đi đường mà thôi, con còn đang nhìn đây này. Nhưng tay Thiện Diệu khỏe như cao su cường lực ấy, đẩy mãi không ra.
Thiện Sơ nhìn ba rất xót mẹ, cảm thấy vừa lòng, sớm cong chân mày, nghiêng đầu nhìn hai người lớn, le lưỡi cười.
Phục Kỳ không hiểu đứa nhỏ Thiện Sơ mới 5t này,đối với thế giới người lớn rốt cuộc hiểu bao nhiêu. Thấy thằng cả cười hơi bị có thâm ý, cứ như là nhìn hiểu những ái muội trong động tác giữa cậu và Thiện Diệu vậy. Nhất thời nóng nảy, dùng sức đập tay Thiện Diệu 1 cái.
“Tự tôi đi được.” Phục Kỳ thấp giọng mắng.
Thiện Diệu da mặt dày: “Chậm lắm.”
Thiện Sơ thấy thế sao có thể bỏ qua cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mang-theo-bao-tu-dau-ac-phu/1215770/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.