Mặc kệ Thiện Diệu nói gì với bác sĩ, Thiện Sơ khóc nháo ra sao, Phục Kỳ vẫn kiên trì không mở cửa, tóm cả Phục Thần ngủ cùng. Phục Thần nhớ thương ba, muốn cho bác sĩ vào xem bệnh cho cha, ghé vào trên gối đầu, liều mạng trợn to mắt, không được để mình ngủ mất. Dù nó có bản lĩnh thức khuya chơi game nhưng không nhúc nhích nằm im một chỗ rất dễ buồn ngủ. Thật vất vả mới đợi đến lúc cha ngủ say, nó cũng vật lộn trợn to mắt 1 thời gian dài.
Thật cẩn thận mà đẩy bàn tay vẫn đặt trên vai nó của cha ra, vừa muốn từ ổ chăn chui ra ngoài, đã nghe thấy giọng nói đượm vẻ buồn ngủ cùng hoang mang của cha: “Sao lại không ngủ?”
Phục Thần chuyển tròng mắt, lập tức ủy khuất, yếu ớt nói: “Con đói.”
Phục Kỳ ngồi xuống, nhét nó vào ổ chăn.”CHa đi nấu cho con bát mì, sẽ cho thêm 1 quả trứng gà, sẽ không sợ đói.”
“Dạ.” Mở cửa thành công.
Phục Kỳ bật đèn bàn, ánh sáng êm dịu lập tức tràn ngập gian phòng. Phục Kỳ hít sâu một hơi, mở cửa. Ngoài cửa Thiện Diệu đang đứng, sắc mặt xanh trắng, hai mắt thế mà lại có vài sợi tơ máu. Phục Kỳ ở trong lòng cười nhạo, nhìn bộ dáng trông cứ như không ngủ mấy buổi tối ấy nhỉ, chẳng qua cũng chỉ là đứng bên ngoài 1 lúc.
Nhớ năm đó, Thiện Diệu đuổi cậu ra khỏi cửa, bao nhiêu đêm ngủ không yên, sốt ruột tức giận đến sùi bọt mép. Những thứ đó, thứ nào chả đau khổ hơn Thiện Diệu giờ phút này phải chịu?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mang-theo-bao-tu-dau-ac-phu/1215768/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.