Về đến nhà, Thiện Diệu liền chui đầu vào phòng bếp, bận rộn đến tận 3h, thẳng đến Phục Thần và Thiện Sơ chạy qua gào đến lần thứ 3 là đói thì Thiện Diệu mới phất tay kêu tất cả mọi người xuống lầu ăn cơm.
Phục Kỳ không liên lạc được với Adam, trong lòng biết tiền nhuận bút rất có khả năng sẽ không đến tay, hơn nữa lại hoài nghi Thiện Diệu không biết có động tác gì không, lòng tràn đầy đề phòng, tinh thần tập trung cao độ, mệt mỏi không thôi, về đến nhà nhìn hai con làm bài tập, thế mà lại ngủ mất 1 hồi.
Vô biểu tình ngồi xuống, ngược lại bị đồ ăn trên bàn làm phấn chấn hẳn lên. Bốn người ăn, còn có hai đứa nhỏ, về phần làm hơn 20 món, đến cái bàn cũng không chứa hết nổi.
Mùi thịt dê tanh quá, yết hầu một trận quay cuồng, Phục Kỳ mạnh mẽ áp chế xuống. Có phải bị cảm không? Thích ngủ, buồn nôn, ăn không vô, tinh thần không tốt, cũng khá giống bị cảm mạo, đợi chút nữa uống thuốc vào là được. Bọn nhỏ sắp thi đến nơi rồi, giờ là thời điểm mấu chốt, cậu ngàn vạn lần không thể sinh bệnh.
“Còn có bát canh nữa, Phục Kỳ, giúp tôi dọn bát vào với.” Không có chỗ để nên phải chồng lên cái bát khác.
“Ba ơi, thì ra ba biết làm nhiều đồ ăn thế.” Phục Thần sợ hãi than. Ngay tại lúc Thiện Diệu chuẩn bị nhân cơ hội nói ra mục đích của mình thì Phục Thần lại thở dài: “Vậy tại sao trước kia luôn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, một món làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mang-theo-bao-tu-dau-ac-phu/1215767/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.