Theo Lục Ninh quan sát, Chung Du Bạch hẳn là người duy nhất Lục Viễn xem như bạn bè đi?
Buổi chiều là buổi diễn tập cuối cùng, Lục Ninh không biết Chung Du Bạch là dùng thân phận gì xuất hiện trong đại sảnh, kiếp trước y đổi qua mấy người đại diện, công việc làm người đại diện này cũng không phải rất dễ làm, một người đại diện tốt tương đương với một người nghệ sĩ thành công một nửa, Chung Du Bạch là một con con thỏ, hắn biết người đại diện làm như thế nào không?
“Yên tâm đi, người này muốn làm cái gì cũng làm được.” Lục Viễn ngược lại rất yên tâm Chung Du Bạch.
Lục Ninh liếc mắt nhìn hắn, “Vì cái gì nói như vậy?”
“Người này sống trên trăm năm, trước kia khi Đạo gia còn không hưng thịnh như vậy, anh ta cũng sống đến phong sinh thủy khởi, thời kì dân quốc ở Thượng Hải cũng xem như nhân vật xếp hàng đầu, giống như gọi cái gì Bạch Y Tú Sĩ…”
Lục Ninh ngạc nhiên liếc Chung Du Bạch một cái, nhìn không ra a!
“Cần nhờ chúng ta nổi tiếng bao che anh ta, đương nhiên anh ta cũng phải trả giá chút mới được, chuyện chúng ta làm không được đều giao cho anh ta.” Lục Viễn đương nhiên nói.
Lục Ninh cũng không hề rối rắm chuyện này, y cần chuẩn bị chính là trận đấu buổi tối, chỉ là dặn dò Lục Viễn, bộ phim này bọn họ nhất định phải nhận.
Nếu Lục Ninh không phát hiện thế giới này là thế giới như vậy, y có lẽ sẽ không vội vã muốn nổi tiếng thế này, đối với thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-ma-quy-cu-tinh/127196/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.