Ninh Ân dựa vào tường nôn thốc nôn tháo, cảnh tượng vừa rồi thực sự ám ảnh!
Còn một đoạn nữa là đến nhà, cậu sốc lại balo chạy một mạch, vừa đi vừa xem xét xung quanh tránh lại gặp phả trường hợp như vừa rồi.
Cách một đoạn, nhà mình thì đã nhìn thấy nhưng đằng trước nhà không xa lại loáng thoáng thấy được hai nhân vật khả nghi có hành động chậm chạp rì rì đang di chuyển.
Ninh Ân phanh gấp lại rồi quyết định yên lặng trèo tường đi vào từ sau nhà.
Trong nhà bây giờ đã không có ai, bố mẹ Ninh Ân đi làm xa ở thành phố khác, ở nhà chỉ còn lại cậu và em trai, nghĩ đến cảnh tình cảnh hôm nay đáng lẽ buổi sáng cậu nên xấu tính rủ em trai nghỉ học cùng nhau mới phải!
Không biết giờ thằng bé đang ở trường hay đâu nữa…
Em trai cậu là Ninh Anh, hiện đang học cấp hai, nghĩ rồi cậu lấy điện thoại ra trước tiên gọi cho Ninh Anh. Dù trường cấp hai không cho học sinh mang điện thoại đến trường nhưng Ninh Ân vẫn phá luật cho phép Ninh Anh mang theo điện thoại.
Chuông điện thoại reo từng hồi chờ đợi người nhận, tâm Ninh Ân cũng reo theo từng hồi chuông đó…
“A lô, anh hai!” Đầu bên kia vang lên tiếng người nhận.
“May quá, Anh Anh! Em không sao chứ? Có còn ở trường không?”
"Nhà trường cho bọn em nghỉ học rồi nhưng cô giáo nói bên ngoài quá loạn nên sẽ đánh điện cho phụ huynh đến đón, bọn em phải đợi người nhà đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lao-chong-co-102/3451570/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.