Có lẽ là nhờ tác dụng của thuốc do Lance tự mình phối trí, chờ sáng ngày hôm sau, cả người y đã thần thanh khí sảng, hoàn toàn không có dấu hiệu nào của cảm mạo lưu lại!
Chuyển động cổ xem một vòng, chỉ có một mình y, vị trí tối hôm qua của Trần Tuấn Vũ trống rỗng, chẳng có cái gì cả.
Lance vén chăn lên, mở cửa, đi ra khỏi phòng, lúc này mới phát hiện thì ra tất cả mọi người tụ tập trong phòng lớn bên cạnh, y liền vội hỏi: “Tớ có bỏ qua cái gì không?”
Hạ Mạt nói: “Không có. Cảm mạo của cậu thế nào rồi?”
Lance nhắm mắt lại cảm giác một cái, “Sẽ không có chuyện gì.”
Hạ Mạt chen về phía Randall, sau đó vỗ vỗ vị trí trống, “Ngồi ở đây.”
Lance đặt mông ngồi xuống, ánh mắt liếc qua chỗ của Trần Tuấn Vũ liền thấy hắn cũng đang nhìn sang, y liền cười thân thiện với hắn.
Trần Tuấn Vũ cũng hơi cong môi một cái với y.
Randall nói: “Ngày mai sẽ là ngày thi đấu cuối cùng. Vu Triết, đến bây giờ còn bao nhiêu đội ngũ may mắn sống sót?”
Vu Triết ngẩng đầu lên khỏi quang não, “Chỉ còn lại có 15 đội.”
“Nhanh như vậy?” Hạ Mạt hỏi.
Randall nói: “Càng là đến giai đoạn sau của cuộc thi, càng gay cấn. Rất nhiều đội ngũ đều muốn ứng phó toàn lực trong thời khắc này, tìm điểm đột kích.”
“Chắc có lẽ không uy hiếp được chúng ta?”
“Không biết.”
Hạ Mạt lập tức yên tâm, “Vậy là tốt rồi. Chỉ cần không uy hiếp được chúng ta, hết thảy đều không là vấn đề.”
“Tớ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981816/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.