Chương trước
Chương sau
Yến hội dê nướng nguyên con chấm dứt.
Trương Lợi cùng Trần Khiết phụ trách kết thúc công việc, Trần Tuấn Vũ chịu trách nhiệm thủ vệ, Randall thì dẫn Hạ Mạt, Lance cùng Vu Triết ba người đi đến bên dòng suối.
Dòng suối nhỏ lượng nước cũng không phong phú, chân trần giẫm vào, mực nước chỉ có thể đến trên mắt cá chân. Nước suối vô cùng trong suốt, cẩn thận nhấm nháp còn mang theo một vị ngọt nhàn nhạt.
Randall đứng ở sau một cây đại thụ, ba người Hạ Mạt thì xuống suối.
Lance để trần hai tay, trên người ngoại trừ vòng tay cùng quần lót thì chẳng còn gì nữa, y ngược lại là thoải mái, tùy tiện ngồi xổm xuống, múc nước dội lên người, lạnh đến nhe răng trợn mắt, còn ra vẻ phóng khoáng nói: “Ôi! Các cậu tranh thủ thời gian cũng thử xem, rất sướng!”
Hạ Mạt cũng ngồi xổm xuống, dùng ngón tay dính một chút nước, lo lắng nhìn Lance, “Nước lạnh như vậy, cậu chắc chắn sẽ không bệnh?”
“Thân thể vẫn khỏe!” Lance kiêu ngạo mà ngẩng đầu, mặc dù đầy người đều nổi da gà, nhưng vẫn cứng miệng như trước, “Độ lạnh này với tớ có là gì đâu!”
Vu Triết không để ý tới y, ngồi trên một hòn đá bóng loáng bên dòng nước, múc nước nhanh chóng lau mặt, sau đó đánh răng, liền coi như sạch sẽ.
Sau khi Hạ Mạt do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là buông tha cho quyết định tắm rửa, vì vậy cũng đánh răng rửa mặt giống Vu Triết, sau đó liền thu thập đồ đạc chờ Lance.
Lance chỉ ở trong nước chừng năm phút, nhưng vấn đề ở chỗ chỉ cần năm phút này, làm cho y bị cảm!
“Hắt xì!”
Nửa đêm 12:00.
Khi mà Lance đánh cái hắt xì lần thứ 5, Hạ Mạt rốt cục nhịn không được, cậu cầm chặt tay của Lance ở trong chăn, nhẹ giọng hỏi: “Cậu bị cảm đúng không?”
“Không có… Hắt xì!” Lance vội vàng dùng chăn bịt lại miệng mũi, đồng thời đẩy Hạ Mạt về phía ngực Randall, “Đừng tới gần tớ, tớ là vi khuẩn gây bệnh!”
Hạ Mạt: “…”
Randall ngồi dậy, lướt qua Hạ Mạt nhìn Lance, “Nhanh đi lấy chút thuốc, nếu không để cho phụ hoàng cùng phụ hậu biết, lại lo lắng.”
“Rõ rồi rõ rồi.”
Lance bất đắc dĩ chui ra khỏi chăn, không khí lạnh lẽo chui vào trong cổ áo, lạnh đến hàm răng của y run cầm cập. Vì để tránh làm cho những người ngủ ở trong phòng lớn thức dậy, y đặc biệt đi đến gian nhỏ bên cạnh, dù sao gian nhỏ đó chỉ có hai tên Alpha Trần Tuấn Vũ cùng Trần Khiết—— tố chất thân thể của Alpha cường hãn, cho dù bị đánh thức cũng không sao cả.
Lance sụt sịt mũi đi ra ngoài, thuận tiện lấy ra một cái đèn pin từ trong nhẫn không gian. Y bật đèn pin lên, thô sơ giản lược quét qua, tại sao trong phòng nhỏ lại không có ai?
Không phải đều đi canh gác chứ?
Dưới tình huống bình thường không phải chỉ có một người trực đêm sao?
Lance nhỏ giọng thầm thì, treo đèn pin lên, sau đó ngồi xếp bằng dưới đất, lấy hòm thuốc nhỏ trong nhẫn không gian ra, vô cùng thuần thục lấy ra bốn cái bình thủy tinh nhỏ trong đó.
“Màu trắng ăn hai hạt, màu xanh nhạt ăn một hạt, màu vàng ăn ba hạt…”
Lance để thuốc vào trong lòng bàn tay, chờ đến khi chuẩn bị sẵn sàng, mới phát hiện không có nước!
“Chậc!” Lance nhíu mày, rướn cổ lên nhìn chung quanh, “Chẳng lẽ ta muốn dùng nước miếng nuốt hết 8 hạt thuốc này?”
Lance khô cằn nuốt nước miếng, chỉ là nghĩ đều cảm thấy thật là khủng khiếp. Nhìn chằm chằm viên thuốc nhìn nửa ngày, y quyết định đi bên ngoài thử thời vận, nếu như còn có người có nước?
Lance một tay nâng viên thuốc, chậm rãi đi tới cửa, ai biết còn không có bước ra, đã bị Trần Tuấn Vũ đi từ ngoài vào đâm cho lảo đảo.
Trần Tuấn Vũ tay mắt lanh lẹ đỡ lấy y.
Lance ngược lại không có việc gì, thế nhưng những viên thuốc trong lòng bàn tay y lại không may mắn như vậy, viên thuốc tròn vo rơi xuống mặt đất, nghịch ngợm lăn hai vòng, làm cho cả viên đều bám đầy bụi bẩn mới nằm yên.
“Ai nha…”
Lance còn chưa nói xong, Trần Tuấn Vũ đã phát hiện mình gây họa, vội vàng nhỏ giọng nói: “Vừa nãy anh không chú ý, em không bị thương chứ?”
“Không có.” Lance hiển nhiên không để chuyện hắn đụng vào mình ở trong lòng, lúc này đang tập trung nhìn đống thuốc nằm trên đất.
Năng lực nhìn ban đêm của Alpha mạnh vô cùng, chỉ cần nhìn qua một cái là biết được thứ nằm trên đất là thuốc.
Viên thuốc?
Lance bị bệnh? Trong đầu còn không có nghĩ ra nguyên nhân, Lance đã đánh một cái hắt xì vang dội.
Trần Tuấn Vũ khẽ giật mình, vội hỏi: “Bị cảm?”
Lance không lên tiếng, quay người trở lại bên cạnh đèn pin, chuẩn bị phối một liều thuốc mới.
Trần Tuấn Vũ ngồi xổm ở bên cạnh y, cầm lấy đèn pin giúp y chiếu sáng, “Bị cảm?”
Lance nhỏ giọng nói: “Đừng dựa vào tôi thân cận quá, cẩn thận lây bệnh.”
“Anh không sợ.”
Lance cũng không đem lời hắn nói ở trong lòng, “Đúng rồi, chỗ anh có nước không?” “Nước?” Trần Tuấn Vũ sửng sốt một chút, lập tức lấy ra một bát sứ tinh xảo từ sau lưng, trong bát chứa đầy nước nóng hôi hổi.
Lance trông thấy động tác như ảo thuật của hắn, ngạc nhiên giơ ngón tay cái lên, “Anh cũng thật là lợi hại!”
Trần Tuấn Vũ bình tĩnh cười cười, đưa bát nước nóng hôi hổi đến bên tay Lance.
Lance hai tay nâng lấy bát sứ, cúi đầu nhấp một hớp nhỏ, độ ấm thích hợp. Y lập tức vùi đầu, nhanh chóng uống hết thuốc cùng nước. Uống xong thuốc, đại khái là bởi vì động tác quá mau, hắn chợt bắt đầu bị nấc.
“Nấc!”
Lance hai tay che miệng, ý đồ che khuất loại thanh âm này.
Trần Tuấn Vũ nhẹ nói: “Cánh cửa cách âm ở chính giữa khá tốt, điện hạ không cần lo lắng sẽ đánh thức bọn họ.”
Lance thả tay xuống, tiếng nấc liên tục vang lên. Lance cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa chuyện bị nấc này đối với y mà nói rất là mất mặt, y đưa tay về phía sau lưng xem xét, dứt khoát ngồi dưới đất.
Trần Tuấn Vũ thấy thế, nhanh nhẹn lấy ra một tấm thảm quân đội từ trong nhẫn, lưu loát trải trên mặt đất.
“Ngồi vào trong thảm một lúc đi.”
Lance nhìn thoáng qua tấm thảm quân dụng màu xanh thẫm, muốn từ chối, rồi lại bởi vì đại não mơ hồ, không tự giác gật gật đầu.
Nụ cười trên mặt Trần Tuấn Vũ chậm rãi tăng lớn, hắn cẩn thận đỡ Lance ngồi xuống.
Lúc đầu Lance chỉ là ỡm ờ ngồi trên tấm thảm, ai biết chờ đến sau khi y ngồi xuống, chậm rãi biến thành nằm, đến cuối cùng lại ngủ thiếp đi.
Rạng sáng 4:00.
Lance đột nhiên bừng tỉnh, trong không gian đen thùi lùi, y nằm trên tấm thảm quân dụng tối màu, trên người còn đắp một cái chăn dày mềm mại.
Bên ngoài chừng 3m, Trần Tuấn Vũ ngồi tựa vào tường, vốn là nhắm mắt lại bởi vì nghe thấy động tĩnh bên Lance, lập tức tỉnh táo lại, khẩn trương hỏi: “Làm sao? Gặp ác mộng? Có phải chỗ nào không thoải mái?”
Trần Tuấn Vũ dựa vào cũng không gần, cách Lance khoảng chừng 2m.
Nhưng mà mặc dù như vậy Lance cũng nghe thấy được tin tức tố Alpha trên người hắn.
Lance cảm thấy trên mặt nóng vô cùng, rất là mất tự nhiên, vì vậy vén chăn lên, ý đồ trở lại phòng lớn bên cạnh. Ai biết vừa đứng dậy, đùi phải tê dại không thể chống đỡ cả trọng lượng, cả người liền không hề có điềm báo trước ngã về phía bên phải.
Trần Tuấn Vũ không chút suy nghĩ xông lên trước dìu y.
Lance phản xạ có điều kiện đem hắn đẩy ra ngoài, vừa vặn mở ra tay Trần Tuấn Vũ.
“Bốp” một tiếng, thanh âm đặc biệt vang dội.
Cái này, hai người đều có chút lúng túng.
Mu bàn tay Lance đau rát, y dùng ánh mắt xéo qua lặng lẽ dò xét nét mặt của Trần Tuấn Vũ, nam nhân không hề nói gì, chỉ là trong ánh mắt để lộ ra thần sắc lo lắng, thấy y không tức giận, Lance lập tức nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: “Bản… Ta không phải cố ý.”
Trần Tuấn Vũ cười, “Anh biết.” Hắn dừng một chút, lại nói tiếp đi: “Điện hạ muốn đi phòng lớn bên cạnh?”
“Ừm.”
“Điện hạ chính là cảm mạo, vạn nhất lây cho những người khác thì phải làm sao? Phòng lớn bên cạnh còn có Hạ Mạt.”
“Chuyện này…”
“Điện hạ vẫn là nghỉ ngơi ở bên này đi.” Trần Tuấn Vũ nói: “Nếu như em cảm thấy anh ở bên cạnh bất tiện, anh có thể đi bên ngoài…”
“Không, tôi không có ý như vậy.”
Thật ra nguyên nhân chủ yếu mà Lance muốn đi lớn phòng phòng lớn bên cạnh là không muốn ở cùng một chỗ với Trần Tuấn Vũ. Y và Trần Tuấn Vũ đều là thanh niên độc thân trẻ tuổi nóng tính, vạn nhất tin tức tố trong cơ thể không thể khống chế được mà tăng vọt, y cũng không thể đối mặt với Trần Tuấn Vũ.
Thế nhưng…
Lời nói của Trần Tuấn Vũ cũng vô cùng có đạo lý. Tạm thời bỏ Vu Triết qua một bên, Hạ Mạt đang ở trong thời gian mang thai, một khi cảm mạo, thì chuyện sẽ rất phiền toái.
Do dự một chút, y vẫn quyết định buông tha cho việc trở lại phòng lớn bên cạnh.
Trần Tuấn Vũ nhìn y ngồi trở lại thảm, trong nội tâm vui vẻ, hắn lấy ra một cái gối đầu từ trong nhẫn không gian, “Lúc nãy nhất định là ngủ không thoải mái đúng không? Cái gối đầu này là mới mua, còn chưa sử dụng bao giờ, em ngủ thử xem.”
Lance một tay tiếp nhận, lấy tay đè lên, rất mềm mại, ánh mắt nhìn qua chú ý tới Trần Tuấn Vũ nhìn chằm chằm vào y, tựa hồ rất chờ mong câu trả lời của y, vì vậy nói: “Tôi thử xem.”
Nói xong, y nghiêng người nằm xuống, đầu vừa vặn đặt ở trên gối. Gối đầu quả nhiên mềm mại giống như trong tưởng tượng của y, thế nhưng lại có chút không giống với tưởng tượng, cũng có lẽ là bởi vì chất liệu của lõi gối vô cùng đặc biệt, vô cùng phù hợp với đường cong của gáy, khiến cho sức nặng của phần đầu và cổ có thể phân tán ra, như thế vô cùng nằm ngoài sự dự liệu của y.
“Rất thoải mái.” Lance nói.
Trần Tuấn Vũ trở lại vị trí của hắn, “Vậy là tốt rồi. Điện hạ yên tâm ngủ đi.”
“Ừm.” Lance không nói nhiều, chậm rãi nhắm mắt lại. Sau một hồi lâu lại mở một đường nhỏ, nhìn thấy gương mặt không rõ lắm của Trần Tuấn Vũ, y đột nhiên cảm giác được thật ra Trần Tuấn Vũ cũng vô cùng sẽ chiếu cố người.
Hết chương 273.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.