Chương trước
Chương sau
Thời gian nghỉ ngơi một tháng trôi qua rất nhanh.
Chỉ chớp mắt là đến ngày báo danh đầu tiên của học kỳ mới, Hạ Mạt đã sớm thu thập xong hành lý, tạm biệt ba ba Ngọc Chương, trở lại nhà trọ của cậu và Randall.
Ba người còn lại chưa đến, Hạ Mạt chủ động múc nước, tỉ mỉ lau dọn phòng khách mấy lần.
Đợi đến khi toàn thân chảy đầy mồ hôi, Randall, Trần Khiết cùng Trương Lợi đồng thời xuất hiện, Hạ Mạt tranh thủ thời gian nhìn thời gian, 11:00, quả nhiên không sai một chút nào so với ước định lúc trước.
Một tháng không thấy, Trần Khiết tựa hồ đen không ít, thân thể cũng càng ngày càng cường tráng, trời đã về trưa nhưng cũng rất lạnh vậy mà hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và một chiếc quần jean, thấy thế nào cũng làm cho lòng người hâm mộ.
Trương Lợi ngược lại không bị đen, thế nhưng trên cổ tay lại nhiều thêm một vết sẹo
Điều này làm cho Hạ Mạt cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết thì trong hai người Trần Khiết mới là người ở tiền tuyến đổ máu, thế nhưng tại sao Trương Lợi lại là người có sẹo?
Cậu biết xấu hổ mà không hỏi, chỉ nhìn thêm vài lần, Trương Lợi nhạy cảm cảm giác được tầm mắt của cậu, sau đó cười một cách cổ quái với cậu, “Cậu cũng hiểu được tớ càng thêm nam tính sao?”
Hạ Mạt bị dọa đến vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn hắn lần nữa, chuyên tâm cọ bàn.
Randall nhàn nhạt nhìn Trương Lợi, Trương Lợi nhún vai, trở lại phòng ngủ của mình.
Randall lấy đi khăn tay trong tay Hạ Mạt, “Những chuyện này có thể giao cho người máy dọn vệ sinh làm.”
“Không phải là do em rảnh đến chán chết sao?” Hạ Mạt không để ý cười cười, sau khi xử lý nước bẩn và khăn lau thì xoa xoa tay, “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi 12h đi căn tin?”
“Được.”
Randall ngồi ở trên ghế sofa, cúi đầu tìm đọc tin tức thời sự.
Hạ Mạt đi dạo qua một vòng trong phòng khách, chú ý tới cửa phòng của Trần Khiết cùng Trương Lợi đều đóng chặt, vì vậy tiến đến bên người Randall nhỏ giọng bát quái, “Laurent đã không xuất hiện nửa tháng rồi, sau khi gã về phòng rốt cục xảy ra chuyện gì vậy? Tác dụng của thuốc kích thích trong nước trà cực kỳ mạnh, gã nhất định sẽ chịu đến ảnh hưởng…”
Randall nghiêng đầu nhìn cậu, “Rất tò mò?”
“Đương nhiên. Gã thiết kế hại chúng ta nhiều lần như vậy, thật vất vả chúng ta mới thiết kế được gã một lần, thế nhưng lại không biết kết quả cuối cùng, rất không ý tứ ah.”
Randall đóng quang não, “Mỗi người trong phủ nội các đều là người ủng hộ trung thành của Locke, chúng ta không có cách nào biết tin tức từ miệng họ.”
“Nói cũng đúng…”
Mười hai giờ trưa, bốn người Hạ Mạt cùng với Lance và Vu Triết cùng đi căn tin ăn cơm.
Phòng ăn cũng không có nhiều người, bỏ trống rất nhiều chỗ.
Mấy người Hạ Mạt đều tự giác ngồi ở trong góc, mấy người vừa ăn cơm, vừa xem thành quả tu luyện trong những ngày nghỉ của mình.
Vu Triết cơ bản không có gì có thể nói, dù sao đến cấp bậc như hắn, nếu muốn thông qua khảo chứng gì gì đó để chứng minh thực lực đã hoàn toàn không có ý nghĩa.
Trương Lợi không nhanh không chậm để thìa xuống, hai tay để trên đầu gối, “Tớ cũng không làm gì đặc biệt cả, chỉ là tùy tiện ra vài cái chủ ý khi quân đội thực chiến, kết quả không nghĩ tới lại làm cho đội đỏ đại thắng.”
Khóe miệng của Hạ Mạt giật giật một cái, vì sao cậu cảm thấy bộ dạng của Trương Lợi nói những lời này đặc biệt thiếu đòn?
Mọi người chuyển tầm mắt sang người Trần Khiết.
Trương Lợi thay hắn nói: “Cái tên này bây giờ đã là chiến sĩ cơ giáp cấp bốn, thế nhưng trước mắt còn thiếu một bộ cơ giáp thuận tay.” Nói xong, hắn có thâm ý khác nhìn thoáng qua Hạ Mạt.
Hạ Mạt tê cả da đầu.
Cậu bỗng nhiên nhớ đến một thân phận khác trong tiểu đội, đó chính là chế tạo sư chuyên chúc.
Trời ạ!
Tới giờ, trong kế hoạch chế tạo của cậu đã có bao nhiêu hạng mục? Randall, Trần Khiết còn có của cơ giáp của chính mình, mặt khác còn muốn tăng thêm một chiếc phi thuyền mini?!
Vu Triết, Trương Lợi cùng Trần Khiết đều đã nói xong, Lance không kịp chờ đợi ho khan hai tiếng, để cho mọi người chú ý, “Bổn cung hiện tại đã thông qua bài kiểm tra lý luận của quân y cao cấp, kiểm tra thực hành sẽ tiến hành trong hai tháng tới.”
“Oa! Thật lợi hại!” Hạ Mạt hưng phấn mà vỗ một cái bờ vai của y.
Người của Lance bị lệch đi một chút, y trừng Hạ Mạt, rất nhanh ngồi thẳng thân thể.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều thanh phiên chúc mừng Lance xong, ánh mắt liền tự nhiên chuyển đến trên người Hạ Mạt.
Hạ Mạt vội vàng chi tiết báo cáo tình huống: “Ngày nghỉ này tớ cơ bản đều dành thời gian vào sàn thi đấu cơ giáp dân gian, thế nhưng…” Cậu lúng túng gãi gãi đầu, “Cấp bậc của tớ vẫn là sơ cấp.”
Trương Lợi nhướng mày, tựa hồ không nghĩ tới tiến triển của cậu lại chậm như vậy.
“Cậu ấy đã có thể chế tạo cơ giáp cao cấp.” Randall bổ sung.
Mọi người nhất thời trừng to mắt.
“Không không không, đây chẳng qua là ngoài ý muốn.” Hạ Mạt vội vàng giải thích: “Bởi vì kết cấu bên trong của tấm chắn tương đối đơn giản…”
Lance lại không nghĩ nhiều được như vậy, vừa nghe nói cậu có thể chế tạo cao cấp cơ giáp, lập tức nhảy dựng lên, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Hạ Mạt, còn kém đem mấy chữ “Cho ta Hoàng điệt” viết ở trên mặt!
Hạ Mạt cười xấu hổ.
Thật ra cậu cũng rất hy vọng tranh thủ thời gian sinh con với Randall, dùng cái này đền bù lại áy náy với hài tử ở đời trước. Thế nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, tư tưởng của cậu lại có vài phần tiếp cận với Randall, thế cục bất ổn, cậu còn có quá nhiều chuyện phải làm, nếu như đúng lúc này xuất hiện đứa nhỏ, quả thực sẽ ảnh hưởng đến nhiều chuyện ở một mức độ nào đó. Cho nên Hoàng điệt gì gì đó, vẫn là để sau này đi.
Randall vỗ vỗ bả vai Lance, Lance khó hiểu nhìn hắn.
Randall thần sắc không thay đổi, nhẹ nói: “Nghe lời.”
“Hoàng huynh… Không phải anh đã nói đợi đến khi cậu ấy trở thành…”
“Lance.”
Randall thoáng tăng thêm ngữ khí, Lance lập tức tức giận vùi đầu ăn cơm.
Trương Lợi cùng Trần Khiết cũng không biết chuyện liên quan đến hoàng điệt này, cho nên đối cảm thấy vô cùng nghi hoặc với phản ứng của Lance và thái độ của Randall..
Hạ Mạt là người rõ chuyện này nhất, thế nhưng bây giờ cậu không thể đưa cho Lance một lời hứa rõ ràng, chỉ có thể nói: “Lance điện hạ, Randall điện hạ làm như vậy tự nhiên là có nguyên nhân. Hơn nữa sau này tớ còn muốn tham gia đấu võ cơ giáp, cấp bậc thấp một ít mới có nhiều chỗ tốt.”
“Có thể có chỗ tốt gì? Chẳng lẽ cấp bậc thấp thì người ta sẽ hạ thủ lưu tình?”
“Dĩ nhiên không phải cái này.” Hạ Mạt tốt tính giải thích: “Vài ngày trước tớ có nghiên cứu quy tắc của đấu võ cơ cấp. Đấu võ cơ giáp vẫn được phân loại theo lớp như trước, thế nhưng top 3 của giải thi đấu chế tạo cơ giáp sẽ được phân loại theo cấp bậc ở giai đoạn tương ứng để an bài đối chiến. Nói cách khác, nếu như tớ là sơ cấp chế tạo sư thì người đối chiến với tớ cũng sẽ là sơ cấp chiến sĩ. Cậu nghĩ tớ đối chiến với chiến sĩ sơ cấp sẽ có tỉ lệ thắng cao hơn hay đối chiến với chiến sĩ trung cấp có tỉ lệ thắng cao hơn?”
Lance nghĩ nghĩ, “Cậu phân tích như thế… cũng đúng.”
“Huống hồ, thân phận sơ cấp chế tạo sư còn có thể tranh thủ càng nhiều thứ hơn. Cậu đừng quên, sau khi giải thi đấu cơ giáp chấp dức là đến kỳ thi sinh tồn trong rừng rậm mô phỏng để lên lớp. Đến lúc đó nhân viên nhà trường sẽ xem xét đến mạnh yếu phối hợp, đoàn đội cân đối. Nếu như cấp bậc của tớ thấp thì nhân viên nhà trường sẽ đem người mạnh như Trần Tuấn Vũ phân vào trong đội của tớ.”
“Đúng vậy!” Lance triệt để suy nghĩ minh bạch, “Cái kia được! Bổn cung đặc biệt cho phép cậu duy trì cấp bậc hiện tại!”
“Tạ điện hạ ân chuẩn.”
Sau giờ cơm trưa, bốn người Hạ Mạt chia tay với hai người Lance, trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi.
Hạ Mạt nằm trên giường lớn mềm mại, trong đầu lại hiện ra cái giường cứng như đá của Randall, không khỏi tâm thần nhộn nhạo, cậu mở quang não ra, kết nối với Randall.
Bên trong hình chiếu, Randall đang tựa vào đầu giường, áo sơmi nửa mở, xương quai xanh khiêu gợi như ẩn như hiện.
Hạ Mạt nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng thầm thì: “Thật là mê người.”
Thính lực của Randall vô cùng tốt, nghe thấy lời của cậu, chỉ là nhẹ nhàng nở nụ cười, “Hai giờ chiều không phải muốn đi câu lạc bộ sao? Tại sao vẫn còn chưa nghỉ ngơi?”
“Bỗng nhiên nhớ anh, muốn nói chuyện với anh.” Hạ Mạt xoay người nằm ở trên giường, chuyên chú nhìn Randall, ánh mắt của cậu vô cùng ôn nhu, bao hàm thâm tình.
“Chúng ta mới tách ra 10 phút đồng hồ.”
“Chẳng lẽ em nhớ anh cũng không được?”
“Cầu còn không được.”
Hạ Mạt “Phụt” một tiếng bật cười, “Trước kia làm sao lại không cảm thấy anh khôi hài như vậy?”
“Trong mắt người tình biến thành Tây Thi?”
“Bộ dáng ngũ đại tam thô như anh mà đòi làm Tây Thi!”
“Lữ Bố?”
“Nhìn không ra anh còn học rất giỏi văn hóa của Trái Đất xưa.”
Randall cũng nằm ở trên giường, học bộ dáng của cậu nghiêng thân thể, “Cứ như vậy ngủ?”
“Mở quang não?”
“Đúng.”
“Được! Biện pháp này tốt!” Hạ Mạt kích động điều chỉnh tốt góc độ của quang não, bảo đảm mình có thể hoàn toàn xuất hiện ở bên trong màn hình, “Chúng ta ngủ đi!”
“Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon!”
Hạ Mạt nhắm mắt lại, cũng không biết có phải vì cảm giác được Randall ở bên cạnh cậu hay không mà chưa đến mười phút sau cậu đã ngủ mất rồi.
Hết chương 159.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.