Chương trước
Chương sau
Hạ Mạt xem xét, vội vàng lấy giấy trên mặt bàn lau mặt cho gã.
Laurent thấy rõ ràng chính là tờ lúc nãy Hạ Mạt lấy ra lau nước mũi, thoáng cái trên mặt càng đen hơn.
“Được rồi được rồi, để tự tớ làm!”
Gã đột nhiên đứng dậy thối lui, sợ Hạ Mạt sẽ đem giấy dính nước mũi lau lên mặt gã
Hạ Mạt ngượng ngùng thu tay lại, thần sắc giống như bị thương rất nặng.
Chờ Laurent tâm phiền ý loạn lau sạch sẽ mặt, mới hoàn hồn chú ý tới khuôn mặt uất ức bị thương của Hạ Mạt, lập tức nhớ tới hai người bọn họ đang là quan hệ đồng minh.
Bàn tay giấu trong tay áo lại một lần nữa buộc chặt buông lỏng, gã tận lực khắc chế cơn giận sắp bùng nổ trong nội tâm, thấp giọng nói: “Lời nói lúc nãy của tớ cậu nhớ kỹ chưa?”
Hạ Mạt gật đầu, ánh mắt nhìn gã mang theo một chút nịnh nọt và nhát gan.
Laurent cưỡng ép đè xuống xúc động muốn mắng cậu, cởi áo khoác hơi ướt, nói: “Nhớ kỹ là tốt rồi. Tớ về trước thay đồ, nếu còn vấn đề gì thì tới gặp tớ.”
“Ưm. Cám ơn cậu.”
Hạ Mạt tiễn hắn rời đi. Đợi đến khi không nhìn thấy bóng lưng hoảng hốt của gã nữa thì khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười chiến thắng, cậu quay đầu nhìn ly trà đã lạnh của mình, chậm rãi quay người rời khỏi.
Laurent tiến vào phi thuyền, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía phủ nội các.
Cũng không biết có phải là do ảo giác của gã hay không mà làn da bị nước trà bắn vào hình như bị phỏng. Gã lấy gương từ trong nhẫn không gian ra soi nửa ngày, càng xem trong lòng càng khó chịu.
Hạ Mạt!
Đều do Hạ Mạt chết tiệt!
Sau khi về phủ nội các, Laurent nhanh chóng chạy về phòng ngủ, trên đường gặp phải nội các phu nhân thì cả câu chào cũng không kịp nói. Gã thực sự không kịp chờ để rửa sạch sẽ thứ dơ bẩn trên người mình!
Nội các phu nhân thấy thế, lập tức lo âu nhìn về phía bóng lưng hoảng hốt của nhi tử, không yên tâm nói với tì nữ bên người: “Ngươi đi xem một chút đi.”
“Vâng, phu nhân.” Tì nữ quay người rời khỏi.
Sau khi Laurent vào phòng thì lập tức vào phòng tắm.
Gã liều mạng xé rách quần áo, mở vòi hoa sen, dòng nước lạnh buốt làm gã lạnh đến thấu tim.
Gã điên cuồng lấy xà phòng xoa lên tóc, trên mặt, trên cổ, rửa một lần vẫn không đủ còn muốn lần thứ hai, lần thứ ba… Cho dù làn da bị chà xát đỏ lên, chà xát đến rách da cũng không dừng lại, nhiệt độ chậm rãi khuếch tán từ chỗ bộ vị kia đến tứ chi,, gã cảm giác thân thể rất trống rỗng, nhu cầu cấp bách thông qua cái gì để phát tiết!
Thế nhưng gã không rõ rốt cục mình bị làm sao?!
Kỳ sinh lý?!
Đùa giỡn hay sao?!
Gã cũng không phải Alpha, Omega tại sao có thể có bệnh trạng của kỳ sinh lý?!
Vậy đến cùng gã bị làm sao?!
Từ khi bị Hạ Mạt phun đầy mặt, gã liền cảm giác toàn thân không đúng! Chẳng lẽ, chẳng lẽ trong ly trà kia của Hạ Mạt có thuốc?!
Không đúng a, gã và Hạ Mạt bây giờ là phương diện viện trợ một phía, Hạ Mạt nịnh bợ gã còn không kịp, làm sao lại hại gã?!
Thế nhưng vạn nhất những thứ mà gã nhìn thấy đều là biểu hiện giả dối thì sao? Vạn nhất Hạ Mạt…
Không không không!
Suy nghĩ trở nên hỗn loạn!
Gã sắp không suy nghĩ rõ ràng được rồi!
Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra, gã nghe thấy có người ở gõ cửa.
Gã lắc lắc đầu định làm cho mình thanh tỉnh.
Có người đang gọi gã, thanh âm vừa mềm vừa nhẹ kia xuyên qua cửa kim loại, rơi vào trong lỗ tai của gã, gã cảm thấy toàn bộ tế bào đệ bị thanh âm này kích thích!
Gã không thể ức chế mà vươn tay về phía cửa, nội tâm của gã đang giãy dụa, nhưng là thân thể lại hoàn toàn không nghe đại não chỉ huy!
Quá đau khổ!
Thật sự rất khổ!
Gã có thể phóng túng một hồi chứ?
Mặc kệ người sau cửa là ai, gã đều có thể phóng túng một hồi!
Tư tưởng một khi đã bị sụp xuống thì hết thảy hành vi sa đọa đều thuận lý thành chương. Gã xông về phía cửa, kéo cửa ra, cường thế kéo người tiến phòng tắm…
Hạ Mạt tận lực duy trì thần sắc giống như khi ra ngoài, trở về Thính Vũ hoa viên.
Sau khi vào phòng, cậu kéo màn, mở ra quang não, “Điện hạ, em đã trở về.”
Randall cùng Lance đồng thời xuất hiện ở bên trong hình chiếu, nét mặt của hai người bọn họ vô cùng giống nhau, nhưng mà Hạ Mạt vẫn có thể tinh tường nhìn ra lo âu và thoải mái từ trên mặt của họ.
Lance đầu tiên dùng ánh mắt như X quang nhìn từ trên xuống dưới Hạ Mạt một lần, sau đó báo cáo với Randall đứng ở bên cạnh: “Hoàng huynh, hoàng tẩu không có thiếu tay thiếu chân, xin yên tâm!”
Hạ Mạt trong lúc nhất thời nhịn không được, “Phụt” cười ra tiếng.
Randall trông thấy thần sắc cậu tự nhiên, trái tim lơ lửng giữa trời cũng được hạ xuống, hắn sờ sờ đầu Lance, Lance vô cùng tự giác lảng tránh.
Đợi Lance rời khỏi, Randall nhẹ nói: “Cách làm của em quá mạo hiểm, về sau không cho phép…”
“Điện hạ…” Hạ Mạt đánh gãy lời của hắn, “Em là nam nhân, em cũng muốn cố gắng để bảo vệ người trong lòng của mình, cho dù uy hiếp đến sự an toàn của em thì em cũng tình nguyện. Huống chi…”
Cậu đỏ mặt nhìn thoáng qua Randall: “Hôm nay em có chuẩn bị. Em đã lấy được thành phần cùng tỉ lệ thuốc kích thích từ chỗ Lance điện hạ, chỉ cần tinh thần lực đầy đủ tập trung là có thể hoàn toàn phân giải dược hiệu trong thời gian ngắn. Mặc dù đây chỉ là phỏng đoán, thế nhưng không phải đã được xác nhận rồi sao? Anh, hiện tại em không có bất cứ chuyện gì cả!”
Randall không chớp mắt theo dõi cậu, không nói một lời.
Hạ Mạt bị nhìn đến nỗi không được tự nhiên, chậm rãi gục đầu xuống, thỉnh thoảng vung lên mí mắt sưng đỏ nhìn lén Randall.
Rốt cục, Randall thỏa hiệp rồi, “Lần này coi như xong, lần sau không thể làm như thế này nữa.”
“Vâng!”
—— ——
Đêm hôm ấy.
Phủ nội các tổng lý.
Tổng lý phu nhân được thị nữ nâng đỡ, từ từ đi vào phòng Laurent.
Nàng đi một vòng trong phòng mà vẫn không thấy con trai bảo bối của mình đâu, vì vậy liền đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa nhẹ giọng phàn nàn, “Đứa nhỏ bây giờ tính nết càng ngày càng cổ quái, cũng không biết là ai chọc phải hắn, thậm chí ngay cả cơm…”
Câu nói kế tiếp bị chôn ở trong cổ họng, nàng kinh ngạc nhìn Laurent thân thể trần chuồng đang cưỡng ép thị nữ dưới đất, thật lâu mới “Ah” một tiếng, ngay sau đó ngã xuống đất ngất đi.
Chừng mười phút đồng hồ sau.
Laurent mặc chỉnh tề ngồi ở trước mặt phu nhân, cách đó không xa là thị nữ bọc ga giường run lẩy bẩy
Phu nhân khẽ quét qua vết xanh tím trên người thị nữ, khó được toát ra vài phần tàn khốc, nàng nói với Laurent: “Mẹ không phải đã nói với con rất nhiều lần rồi sao? Lựa chọn đối tượng tương lai nhất định phải thật thận trọng. Người kết hôn với con nhất định phải là nhân tài kiệt xuất, là người có trợ giúp lớn đối với sự nghiệp của chúng ta. Ả thị nữ này, con nói nên xử lý thế nào.”
Tỳ nữ nghe vậy, lập tức sắc mặt trắng bệch, run rẩy.
Laurent lạnh lùng liếc nàng một cái, cho dù tư vị lúc trước rất mỹ diệu, nhưng mà nữ nhân trên đời này rất nhiều, gã làm sao có thể ngã dưới chân ả thị nữ tầm thường này?
Gã không lắm để ý nói: “Giết đi.”
Tỳ nữ nghe xong, chân đều dọa mềm nhũn, nàng thất kinh bổ nhào vào trước mặt Laurent, tê tâm liệt phế khóc: “Không! Không! Ngài Laurent, cầu ngài thu hồi mệnh lệnh, ngài Laurent, tôi căn bản không muốn trèo cao!”
Trong khi giãy dụa, thứ duy nhất che trên người thị nữ cũng rơi mất, phu nhân ghét bỏ và ghen ghét nhìn thoáng qua thân thể trẻ trung của nàng, thản nhiên nói: “Còn không dẫn ả ra ngoài? Chờ ảnh hưởng đến tâm tình ăn cơm của ta sao?”
Hai tên lính hầu ở bên ngoài đi tới, kéo nữ nhân không ngừng khóc lóc giãy dụa đi, chưa đến nửa phút, giọng của nữ nhân kia đã hoàn toàn biến mất rồi.
Nhưng mà chuyện này cũng chưa có xong.
Buổi tối 10:00.
Nội các đại nhân đi công tác về, hắn trở lại phòng ngủ, phát hiện người phục vụ thay đổi, lập tức hỏi: “Đổi người?”
Ả thị nữ kia sợ đến mức quỳ xuống đất, run rẩy cả buổi đều giải thích không rõ ràng lắm.
Hắn phất tay để thị nữ ra ngoài gọi quản gia tới, nghe xong chuyện xảy ra, tức giận đến sùi bọt mép!
“Tốt! Rất tốt! Tiểu tử này quả nhiên trưởng thành, ngay cả nữ nhân của lão tử cũng dám đoạt! Ông đi gọi nó lại đây cho ta!”
Kế tiếp một thời gian rất dài, Hạ Mạt đều không bị lọt vào sự quấy rối của Laurent. Phủ nội các làm trung tâm của đảng nội các, là nơi tường đồng vách sắt, Hạ Mạt tự nhiên không biết Laurent bị cha gã cấm cửa.
Không có Laurent từng bước ép sát, thời gian học tập của Hạ Mạt tăng lên rất nhiều.
Hơn một tháng sau đó, cậu tổng cộng đi sân thi đấu dân gian sáu lần, tham gia trận đấu chế tạo cơ giáp hai lần, tham gia đấu võ cấp thấp một lần, còn bốn lần còn lại thì học tập theo hình thức quan sát.
Tại đó, kỹ năng chế tạo cơ giáp của cậu được đề cao trên diện rộng, đồng thời bước đầu đặt trụ cột đấu võ cơ giáp.
Hết chương 158.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.