Randall bộ dáng cúi đầu đáng thương của Hạ Mạt, trong lòng cư nhiên toát ra xúc động muốn kéo cậu vào lòng hảo hảo an ủi. Ngón tay đút ở trong túi quần hơi hơi cử động một chút, hắn nói:“Chỉ cần sống vui vẻ hơn trước kia thì ly hôn là một chuyện tốt với ngài ấy.”
“Đúng thế, tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tôi rất ủng hộ việc ba ba ly hôn.” tươi cười của Hạ Mạt phi thường xán lạn, đôi mắt xinh đẹp kia cong cong, đồng tử đen láy sáng khác thường.
Phát hiện cảm xúc phức tạp trong nụ cười của cậu, Randall vậy mà bị thất thần trong chốc lát, trầm mặc hai giây, hắn nói:“Cậu trở về đi.”
“Ân.” Hạ Mạt chậm rãi xoay người, nụ cười trên mặt cũng rút đi.
Kỳ thật trong lòng của cậu rất luyến tiếc rời đi, bởi vì sau lần gặp mặt này, rất có khả năng cậu phải đợi hai mươi ngày nữa mới có thể gặp mặt hắn. Cậu nhớ tới cảnh tượng lúc Randall bị hiểu lầm là đã chết trong rừng rậm mô phỏng lúc trước, lúc ấy cậu liền hạ quyết tâm muốn tận dụng hết thời gian hai người ở chung một chỗ, nay hai người đã ở chung một chỗ rồi, chẳng lẽ cậu không làm cái gì cả, cứ rời đi như vậy?!
Không, cậu cần phải chủ động làm một cái gì đó!
Hạ quyết tâm, Hạ Mạt dừng lại cước bộ, quay đầu,“Tôi có thể hỏi ngài một vấn đề không?”
“Mời nói.”
“Ngài, có nghĩ tới tìm đối tượng sao?”
“……”
Thật vất vả lấy dũng khí nói ra những lời này, lại không có đến đáp lại. Dũng khí dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981639/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.