Edit: Linh
Thời điểm sáng sớm Dư Lãng tỉnh lại, không gặp Dư Hải Thiên, trong tay cầm lấy nhất kiện áo sơmi rách. Nắm một đêm cũng chưa buông tay, tay có chút đau, sáng sớm Dư Hải Thiên tỉnh không nhẫn tâm đem Dư Lãng gọi tỉnh, tìm cây kéo đem nơi Dư Lãng cầm lấy cắt bỏ, Dư Hải Thiên bỏ của chạy lấy người.
Lúc này, Dư Lãng một tay cầm lấy một khối áo rách, mờ mịt nghĩ ngợi, Dư Hải Thiên không có nửa đêm để lại cho y cái áo rách rồi chạy đi lêu lổng đi?
“Ba ba của con đâu?” Dư Lãng ngồi ở trên giường tay nhỏ bé xoa ánh mắt hỏi An Huệ Lan, thấy sắc mặt An Huệ Lan sắc thái không tốt, không có chút dấu vết nào xuân tâm nhộn nhạo, hiển nhiên Dư Hải Thiên không có từ trên giường trộm đi đi tìm An Huệ Lan. Dư Lãng an tâm.
An Huệ Lan đang giúp Dư Lãng tìm quần áo đâu, đưa lưng về phía Dư Lãng nói: “Ba của con đi ra ngoài.”
Hừ, được cái đáp án này nói tương đương thật tốt, Dư Lãng quyết định trong chốc lát tái tại trước mặt Dư Hải Thiên cáo trạng An Huệ Lan. Tôi hỏi ba ba tôi đi chỗ nào, bà cư nhiên không nói cho tôi.
“Trong khoảng thời gian này Lãng Lãng cũng không gặp mụ mụ, nhớ hay không mụ mụ a?” An Huệ Lan giúp Dư Lãng mặc quần áo: “Mụ mụ hôm nay làm cho con ăn ngon được không…”
Dư Lãng hôm nay không cần đến trường, An Huệ Lan buổi chiều mới có thể về trường học, y biết y sẽ có thời gian rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-te-tu/1215412/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.