“Kể từ đó, Tần Hải Thiên vốn còn có chút phòng bị Tần Phong, dù sao ông ta cũng ngay trước mặt Tần Phong mà bóp chết mẹ cậu ta, Tần Phong lúc ấy cũng rất điên cuồng, nhưng qua mấy năm sau, Tần Phong vẫn luôn rất thành thật, ông ta cũng liền yên tâm, có thể là cảm thấy rốt cuộc cũng là con trai mình, huyết mạch tương liên. Không nghĩ tới, Tần Phong không phải không hận, chỉ là dấu đi không bộc phát, cậu ta dùng thời gian bảy năm chậm rãi đem toàn bộ Tiềm Long đều xác nhập, sau đó dùng một đai lưng đem Tần Hải Thiên còn sống sờ sờ siết chết.
Vốn dĩ thủ hạ của Tần Hải Thiên ở Tiềm Long cái gì cũng làm, đụng phải điểm mấu chốt của những người phía trên nên muốn thu thập bọn họ, không nghĩ tới còn chưa động thủ, Tần Phong liền xuống tay trước. Sau khi Tần Phong tiếp quản Tiềm Long, tiến hành cải cách quyết liệt, cũng không chịu chạm vào ma túy, nhưng lại làm cho ra hình ra dáng, phía trên rất vừa lòng cậu ta, cho nên liền không tính toán động tay nữa, hiện tại cũng coi như là một loại cân bằng vi diệu đi.”
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: “Em hiểu rồi, sáng và tối là cùng tồn tại, không có tuyệt đối quang minh, nước quá trong ắt không có cá "
Mục Tĩnh Viễn tán thưởng:
“Không tồi, chính là như vậy, Tiềm Long cùng năm đại gia tộc xem như nước sông không phạm nước giếng, mỗi người làm việc riêng không ai đắc tội ai, cũng sẽ không thâm giao. Chúng ta đều biết sự tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428190/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.