Bạch Nhất Hàm nhìn nhìn Tần An, lại nhìn thoáng qua Mục Tĩnh Viễn, mỉm cười nói: “Không sao, cậu ấy nói đúng đấy, ăn thịt xiên nướng nhiều người thì càng náo nhiệt, anh còn sợ sẽ ăn cháy túi tôi sao?”
Phương Dịch ngượng ngùng cười, Tần An dùng mũi chân chà chà mặt đất.
Bạch Nhất Hàm hỏi: “Cảnh sát Phương nếu thích ăn que nướng, nhất định biết chỗ nào ăn ngon nhất, hay anh chỉ cho chúng tôi một quán?”
Phương Dịch nghiêm túc nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “ Đường Hoa Tây có một quán đặc biệt ngon, nhưng mà không có phòng riêng”
Bạch Nhất Hàm cười nói: “Vậy đi Hoa Tây lộ đi, chúng ta là đi ăn xiên nướng, chứ đâu phải ăn phòng riêng.”
Phương Dịch bị chọc đến cười ha ha, chút câu nệ vừa rồi cũng tiêu tán.
Tần An liếc nhìn Bạch Nhất Hàm, cười cười, nói: “Quán mà Tiểu Phương nói tôi cũng có biết, để tôi dẫn đường, Tiểu Phương sẽ ngồi lên xe tôi”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Vậy hai chúng tôi đi lấy xe lại đây.”
Hai người đi, Tần An cà lơ phất phơ hỏi: “Người kia là Bạch gia tam thiếu gia sao? Trông không giống như lời đồn a.”
Phương Dịch đau đầu nói: “Chỉ có cậu thông minh, làm sao cậu lại biết người ta là Bạch tam thiếu?”
Tần An cười tủm tỉm nói:
“Còn hỏi tôi làm sao biết, toàn bộ người Hoa Thành đều biết bảo bối quý giá nhất của Mục tổng là Bạch gia tam thiếu, có thể làm anh ta khẩn trương như vậy cũng chỉ có cậu ta đi? Nói nữa, vừa rồi anh đều gọi là tam thiếu, tôi nếu còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428189/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.