Chương trước
Chương sau
Bạch Nhất Hàm nhìn nhìn Tần An, lại nhìn thoáng qua Mục Tĩnh Viễn, mỉm cười nói: “Không sao, cậu ấy nói đúng đấy, ăn thịt xiên nướng nhiều người thì càng náo nhiệt, anh còn sợ sẽ ăn cháy túi tôi sao?”
Phương Dịch ngượng ngùng cười, Tần An dùng mũi chân chà chà mặt đất.
Bạch Nhất Hàm hỏi: “Cảnh sát Phương nếu thích ăn que nướng, nhất định biết chỗ nào ăn ngon nhất, hay anh chỉ cho chúng tôi một quán?”
Phương Dịch nghiêm túc nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “ Đường Hoa Tây có một quán đặc biệt ngon, nhưng mà không có phòng riêng”
Bạch Nhất Hàm cười nói: “Vậy đi Hoa Tây lộ đi, chúng ta là đi ăn xiên nướng, chứ đâu phải ăn phòng riêng.”
Phương Dịch bị chọc đến cười ha ha, chút câu nệ vừa rồi cũng tiêu tán.
Tần An liếc nhìn Bạch Nhất Hàm, cười cười, nói: “Quán mà Tiểu Phương nói tôi cũng có biết, để tôi dẫn đường, Tiểu Phương sẽ ngồi lên xe tôi”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Vậy hai chúng tôi đi lấy xe lại đây.”
Hai người đi, Tần An cà lơ phất phơ hỏi: “Người kia là Bạch gia tam thiếu gia sao? Trông không giống như lời đồn a.”
Phương Dịch đau đầu nói: “Chỉ có cậu thông minh, làm sao cậu lại biết người ta là Bạch tam thiếu?”
Tần An cười tủm tỉm nói:
“Còn hỏi tôi làm sao biết, toàn bộ người Hoa Thành đều biết bảo bối quý giá nhất của Mục tổng là Bạch gia tam thiếu, có thể làm anh ta khẩn trương như vậy cũng chỉ có cậu ta đi? Nói nữa, vừa rồi anh đều gọi là tam thiếu, tôi nếu còn không đoán ra được, chẳng phải là muốn ngốc chết. Nói Mục tổng đi lái xe, tam thiếu đứng đây chờ không phải là được rồi à? Sao cũng phải mang cậu ta đi cùng? Chúng ta còn có thể ăn thịt cậu ta sao?”
Phương Dịch thở dài nói:
“Cậu không nghe nói qua sao? Khoảng thời gian trước Bạch tam thiếu bị người ta bắt cóc, thiếu chút nữa là mất mạng. Mục tổng khẩn trương chút cũng là hiển nhiên, từ sau khi tam thiếu xảy ra chuyện, Mục tổng trước sau một tấc cũng không rời, ngay cả tới công ty cũng mang theo tam thiếu, sợ cậu ấy lại có sơ xuất, cũng không phải đề phòng riêng chúng ta.”
Tần An sờ sờ cằm nói: “Một tấc cũng không rời sao? Mục Tĩnh Viễn này thế mà lại là dạng si tình, Hử? Người ta có phải một tấc cũng không rời hay không làm sao anh biết được?”
Phương Dịch kéo cánh tay cậu ta xuống nói: “Vụ án của tam thiếu là do tôi phụ trách, chuyện của bọn họ tôi đương nhiên là sẽ biết nhiều hơn một chút. Còn có cậu đừng có mà nói bừa a, dạng si tình gì? Hai nhà Mục, Bạch người ta vốn dĩ liền thân hậu, Mục tổng không có trực hệ, coi tam thiếu thành em trai cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Tần An lại xiêu xiêu vẹo vẹo ý đồ muốn bám vào người anh, trong miệng cười nói: . truyện ngôn tình
“Tiểu Phương thuần khiết a, nếu chỉ coi là em trai, anh trai ruột người ta còn chưa nói đem em trai tùy thân mang theo, thì Mục tổng là có tâm tư gì? Hai người bọn họ vừa đứng ở kia, thỏa thỏa chính là có gian tình a. Nhìn đôi mắt nhỏ kia xem, biubiu, hôm nay nếu không phải gặp tôi, anh liền chờ làm bóng đèn đi.”
Phương Dịch há to miệng: “Thiệt hay giả vậy? Cậu đừng có nói bừa a.”
Tần An rốt cuộc cũng thành công khoác lên anh một lần nữa, thỏa mãn nói: “Đương nhiên là thật, nói cho anh biết, đôi mắt này của tôi chính là sáng như tuyết. Nói nữa, tôi dù có nói hươu nói vượn với ai thì cũng không thể lừa anh a, anh chính là……”
Phương Dịch hồ nghi nhìn cậu ta một cái nói: “Chính là cái gì?”
Tần An ho khan một tiếng đứng thẳng người, nói: “Chính là ân nhân cứu mạng của tôi. A, bọn họ tới, chúng ta lên xe đi.”
Sau khi lên xe, Phương Dịch vẫn hồ nghi nhìn hai mắt cậu ta, Tần An một bên lái xe dẫn đường một bên cười nói: “Nhìn gì vậy? Anh mới phát hiện ra tôi lớn lên soái à? Hai mắt nhìn nhiều chút cũng không sao, tôi không tính tiền đâu.”
Phương Dịch cạn lời quay đầu lại.
Tần An nhìn anh một cái, nói: “Ai, lại nói tiếp, mấy người cũng thật thú vị, sao lại nghĩ đến đi ăn thịt xiên nướng vậy? Là ai đề nghị?”
Phương Dịch kỳ quái nói: “Làm sao vậy? Là Bạch thiếu hỏi tôi thích ăn cái gì, tôi liền nói tôi thích ăn thịt xiên nướng a.”
Tần An nghẹn cười nói:
“Tôi cũng đoán là anh, vậy mà là anh thật, cư nhiên làm Bạch gia tam thiếu gia đi theo anh ăn xiên nướng, anh nghĩ gì vậy? Bất quá cậu ta lại đồng ý, thật là làm người ta kinh ngạc.”
Phương Dịch khó hiểu nói: “Có cái gì đáng kinh ngạc? Tam thiếu thì cũng phải ăn cơm không phải sao?”
Tần An cười nói:
“Anh nha anh nha, chính là thiếu căn gân, anh cũng không nghĩ Bạch tam thiếu là người nào, người ta tùy tiện ăn một phần bò bít tết cũng đủ tiền lương cả tháng của anh rồi, còn không nhất định có thể, bình thường khẳng định là thực không nề tinh người. Mục tổng thì càng không cần phải nói, người ta là có thân phận gì, loại đồ như thịt xiên nướng này sợ là trước nay cũng chưa từng ăn qua, anh để người ta cùng anh đi ăn xiên nướng, còn là loại không có phòng riêng này, cùng một đám người khác náo loạn cãi cọ ồn ào ăn một bữa dính đầy mùi trên người, người ta chịu cùng anh tới, chính là cho anh một cái mặt mũi lớn. Bất quá như tôi vừa nói, Bạch tam thiếu này có chút thú vị, cùng người trong lời đồn hoàn toàn khác nhau như hai người a.”
Phương Dịch cẩn thận tưởng tượng, tức khắc có chút áy náy, bất an nói: “Vậy thì làm sao bây giờ? Nếu không lát nữa chúng ta đổi chỗ khác?”
Tần An đối với xưng hô “Chúng ta" này vừa lòng cực kỳ, an ủi:
“Không cần đổi, bọn họ chịu cùng anh tới, là cho cho mặt mũi, nếu anh nhất thời đổi chỗ ngược lại xấu hổ. Cứ như vậy đi, người ta đều không ngại thì chúng ta để ý cái gì?”
Phương Dịch vừa nghe, cũng là như vậy lý lẽ, không khỏi nói:
“Tam thiếu người này cũng thật tốt, một chút kiêu ngạo cũng không có, vừa rồi còn nói tôi đừng coi cậu ấy là Bạch tam thiếu, coi như một người bạn bình thường như vậy ở chung là được. Thật không rõ một người tốt như vậy vì sao lại sẽ có người đồn bậy bạ về cậu ấy? Nói cậu ấy bạo ngược gì đó, tôi thấy người đồn lời này căn bản chính là ghen ghét, ghen ghét gia thế người ta tốt, tính tình cũng tốt. Phỏng chừng tam thiếu cũng là không theo chân bọn họ so đo, không buồn phản ứng bọn họ, kết quả là càng truyền càng thái quá.”
Tần An ánh mắt nhu hòa nhìn Phương Dịch đang hơi phẫn nộ, phụ họa:
“Anh nói được có lý, người bình thường thì sao có thể chân chính tiếp xúc với Bạch tam thiếu? Nghe nhầm đồn bậy thôi, chúng ta biết là được, tam thiếu người ta cũng không ngại, anh cũng đừng sinh khí theo.”
Phương Dịch liếc mắt nhìn cậu ta, lầu bầu nói: “Lời nói này còn coi như có chút đoàng hoàng, bất quá tam thiếu đó là lòng dạ rộng rãi, cậu ấy nhận tôi như một người bạn, tôi đương nhiên sẽ tức giận thay cậu ấy.”
Tần An bật cười nói:
“Được được, tôi biết anh là một người trượng nghĩa. Bất quá người ta đã coi anh là bạn bè thì anh cũng không cần quá gò bó, như vậy mới có thể tự nhiên hòa hợp. Con người sao, chung quy thì cũng giống nhau thôi, dù thân phận có cao đến đâu thì cũng là hai chân chống đỡ cái bụng cùng cái đầu, cũng đều ăn uống tiêu tiểu, hoàng đế ba ba cũng là hôi ”
Phương Dịch ghét bỏ nói: “Sao mà tôi quen một người bạn cũng cần cậu dạy? Nói nữa, sắp đi ăn cơm, cậu có thể đừng sến súa vậy được không ”
Tần An cười to, giơ tay khò khè một chút mái tóc của Phương Dịch, cười nói: “Tiểu Phương, sao anh lại đáng yêu như vậy? "
Phương Dịch cả giận nói: “Tránh ra! Cậu mới đáng yêu! Đời đời kiếp kiếp cậu đều đáng yêu!”
Tần An cả kinh nói: “Nắm thảo(?),tàn nhẫn vậy sao?”
Phương Dịch “Hừ” một tiếng, bày một bộ dáng “Chính là tàn nhẫn như vậy”.
( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
[…]
Trên một chiếc xe khác, Bạch Nhất Hàm ngồi ở trên ghế phụ, nói với Mục Tĩnh Viễn: “Người tên Tần An kia, là có vấn đề gì sao?”
Mục Tĩnh Viễn quay đầu lại nhìn cậu một cái, cười nói: “Em có thể nhìn ra cậu ta có vấn đề, nhãn lực không tồi, không hổ là Hàm Hàm của anh.”
Bạch Nhất Hàm không được tự nhiên nói: “Em là đang nói chính sự, cậu ta rốt cuộc có vấn đề gì?”
Mục Tĩnh Viễn cố ý mài giũa cậu một chút, nói: “Hừm, trước tiên em nói cho anh nghe xem làm sao mà em thấy cậu ta có vấn đề?”
Bạch Nhất Hàm gãi gãi mặt, nói:
“Em không nhận ra cậu ta có chỗ không đúng nào, em là thấy anh bất thường. Cái biểu tình kia của anh rõ ràng là có chút phòng bị với cậu ta, người ở Hoa Thành có thể làm anh có biểu tình như vậy không nhiều lắm, mà những người này em đều biết, nhưng trước nay chưa từng thấy qua Tần An này”
Mục Tĩnh Viễn nhịn không được cười nói:
“Thì ra là bởi vì anh. Được rồi, em đã trưởng thành, cũng nên biết chút chuyện hắc ám. Hiện tại người bên ngoài chỉ biết Hoa Thành có năm đại gia tộc, lại không biết ở Hoa Thành, còn tồn tại một cổ thế lực có thể đứng ngang hàng với thế lực của năm đại gia tộc, mà Tần An kia, chính là đứng đầu cổ thế lực này.”
Bạch Nhất Hàm có chút kinh ngạc: “ Thế lực gì? Sao em lại không biết?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Trước kia em còn nhỏ, những việc này không để em biết mà thôi, trên thế giới này có trắng thì sẽ có đen, có minh liền có ám. Nếu năm cái gia tộc chúng ta xem như minh, như vậy lấy Tiềm Long do Tần An cầm đầu chính là tối sầm.”
Bạch Nhất Hàm hiểu rõ nói: “Hắc đạo? Bọn họ gọi là Tiềm Long?”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Cũng có thể nói như vậy, bọn họ là thế lực ngầm, Tần An chính là quốc vương vương quốc ngầm này, mà bản thân cậu ta cũng không phải tên là Tần An, mà là Tần Phong, lưỡi đao gió, sau khi người tiền nhiệm Tiềm Long là Tần Hải Thiên chết thì cậu ta kế nhiệm. Ba năm trước, cậu ta đã giết chính người cha ruột của mình để ngồi trên bảo tọa đầu long.”
Bạch Nhất Hàm thật sự kinh ngạc:
“Đen tối vậy sao? Vậy cậu ta nguy hiểm như vậy, Phương Dịch còn không phải là sẽ bị hại? Cậu ta tại sao lại muốn quấn lấy Phương Dịch?”
Mục Tĩnh Viễn thấy cậu quan tâm Phương Dịch như vậy, đè nặng đầy mình dấm chua nói:
“Người này tuy rằng là một tên tàn nhẫn, nhưng lại không phải người thích giết chóc. Cậu ta cầm lái Tiềm Long khống chế toàn bộ hắc đạo của Hoa Thành hắc đạo, buôn lậu súng ống, làm làm buôn bán ngầm gì đó không thể tránh được. Nhưng trước nay không chạm vào độc, cũng sẽ không bức lương vì xướng, câu lạc bộ công chúa thiếu gia gì đó trên danh nghĩa của bọn họ, cũng đều là tự nguyện, hơn nữa cậu ta giết cha mình cũng coi như là tình phi đắc dĩ.(* 情非得已: Tình huống xảy ra không theo mong muốn và ý chí của con người nhưng buộc phải như vậy.)
Mẹ cậu ta là một sinh viên bình thường, bị Tần Hải Thiên nhìn trúng, lừa gạt không thành mà bị bắt về. Người nhà bà ấy không quyền không thế, cũng không dám phản kháng, liền đem bà đưa cho Tần Hải Thiên, sau lại sinh cậu ta ra vì kinh hách, bị tổn thương thân thể, sau đó luôn sinh bệnh, hơn nữa sinh hoạt mỗi ngày đều căng thẳng, áp lực quá lớn, già đi rất nhanh, không còn xinh đẹp như xưa. Tần Hải Thiên cũng liền ghét bỏ bà, chỉ niệm tình bà ấy đã sinh cho ông ta một đứa con trai, mà vẫn giữ bà ấy bên người.
Tần Hải Thiên tham tài háo sắc, chỉ cần là nói tới tiền, cái gì đều dám làm, con người cũng rất tàn bạo, có thể vì đã làm nhiều chuyện thất đức nên ông ta vẫn luôn chưa thể có một đưa con nữa. Vì thế cũng chỉ có thể bồi dưỡng Tần Phong, Tần Phong từ lúc còn rất nhỏ liền phải tiếp thu ‘ huấn luyện ’ của ông ta. Tần Hải Thiên ‘ huấn luyện ’ cũng không bình thường, ông ta sẽ đem nhốt Tần Phong còn nhỏ tuổi với con chó săn đói khát cùng nhau, đem so với ông ta, Phùng Đức Thành thật sự xem như là một người cha tốt. Mẹ Tần Phong vẫn luôn phản đối Tần Phong tiếp thu loại huấn luyện này, cũng không chịu để con mình đi học theo ông chồng khốn nạn kia của mình, vì sống trong bóng tối đẫm máu, nhưng bà thấp cổ bé họng, căn bản không ai chịu nghe lời bà. Năm ấy khi Tần Phong mười sáu tuổi, bà lại một lần nữa có ý định để Tần Phong chạy trốn, nhưng đã bị Tần Hải Thiên tức giận bóp cổ tới chết ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.