Cậu cúi đầu, nỗ lực ăn đồ đặt trước mặt, sợ bị người nhà phát hiện mình trộm đỏ hốc mắt. Thật là kỳ quái, đời trước chính mình tuy rằng bị người nhà nuôi đến cao ngạo. Nhưng sau khi trong nhà xảy ra chuyện liền hoàn toàn sửa lại tật xấu thích khóc nhè, chính là ngày đó mình chết cũng không có khóc. Vì cái gì lúc này sống lại, nhưng thật ra vẫn là quỷ thích khóc? 
Mẹ Bạch thấy cậu vẫn luôn vùi đầu cố ăn, khuyên nhủ: 
" Hàm Hàm, con sao lại chỉ ăn trong chén mình, sao lại không gắp đồ ăn a? " 
Bạch Nhất Hàm: 
"...... Con riêng cái chén này muốn ăn hết đã cố hết sức, sao còn gắp đồ ăn được? Là nuốt vào đâu a?" 
Bạch Bác Nhân nói với vợ: 
"Con trai ăn cơm, em đừng quấy rầy nó, thích ăn cái gì thì ăn cái đó." 
Mẹ Bạch cười tủm tỉm gật gật đầu. 
Một bữa cơm ăn xong, Bạch Nhất Hàm ăn đến no căng, cậu rất nghiêm trọng hoài nghi, chính mình trở lại một đời, có thể hay không sẽ biến thành một tên béo. 
Bạch Ngạn cười sờ sờ đầu của cậu nói: 
"Ăn nhiều? Buổi tối ăn nhiều vậy không tốt, anh hai cùng em đến trong sân đi tiêu thực." Bạch Nhất Hàm vội gật đầu. 
Mẹ Bạch nhấp miệng cười nhìn con trai lớn cùng con trai út sóng vai ra cửa, bỗng nhiên nhớ tới một việc, nói với thím Dương: 
"Thím Dương, bà coi Trần Phong ở đâu? Bảo cậu ta lại đây một chút." Trần Phong chính là bảo tiêu ban ngày âm thầm đi theo Bạch Nhất Hàm...... 
Không bao lâu Trần Phong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/273503/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.