Chương trước
Chương sau
Chờ đến khi cảm xúc một lần nữa bình phục, cậu mới xoay người đi rửa mặt thay quần áo, đem chính mình xử lý sạch sẽ, đối mặt với chiếc gương nở một nụ cười cứng đờ. Cảm thấy không quá vừa lòng, cậu dùng sức xoa xoa mặt, rồi lại vỗ vỗ, thẳng tay đem hai má trắng nõn đều bị làm đến có chút đỏ mới dừng tay, lại thử cười một chút. Cậu che che mặt, ở trong lòng cho chính mình thêm dũng khí,mang theo khí thế không lùi bước thẳng tiến đi ra khỏi phòng.
Ở đại sảnh lầu một, mặt mẹ Bạch đang mang nụ cười mỉm nói về tạo hình vừa tỉnh ngủ của con trai nhỏ, Bạch Tuyết Tình cười ngã vào trong ngực Bạch Ngạn, anh mặt mày nhu hòa, trên khuôn mặt nho nhã của Bạch Bác Nhân cũng mang theo ý cười.
Nhà ăn đã dọn đồ lên, chỉ chờ Bạch Nhất Hàm xuống liền có thể ăn cơm.
Nghe được động tĩnh ở cầu thang, mẹ Bạch lập tức ngừng nói chuyện. Bạch Tuyết Tình cũng nhanh chóng ngồi ngay ngắn, người một nhà cùng nhau quay đầu lại ôn nhu nhìn về phía cầu thang.
Ngàn vạn không thể bị Bạch Nhất Hàm phát hiện bọn họ ở sau lưng nói chuyện xấu của cậu, nếu không cậu nhất định sẽ thẹn quá hóa giận.
Bạch Nhất Hàm: "...... Vừa rồi mọi người lớn tiếng như vậy, con đều nghe được hết đấy? Bất quá, coi như làm trò vui cho người nhà cậu giả vờ cái gì cũng không biết mà tự nhiên đi xuống, giống như chưa hề nghe thấy gì hết. Nhìn ba vẫn như cũ nho nhã, trầm ổn cấm dục anh hai, cậu chột dạ muốn né tránh ánh mắt, rồi lại có chút luyến tiếc, nhất thời có chút sững sờ.
Mẹ Bạch cảm thấy con trai nhỏ từ lúc buổi sáng làm cái ác mộng sau đó liền trở nên cực kì đáng yêu, nhịn không được đi lên phía trước, giơ lên bàn tay vẫn như cũ trắng nõn tới trước mắt con trai nhỏ quơ quơ, cười nói:
"Hoàn hồn được rồi tiểu gia hỏa(* nhóc con, thấy hay nên để nguyên:)),mới một ngày không thấy, liền không quen biết ba con cùng anh hai sao?"
Bạch Nhất Hàm phục hồi tinh thần, duỗi tay bắt lấy bàn tay trước mắt, đem cánh tay mẹ mình toàn bộ ôm vào trong ngực, mới miễn cưỡng đem chữ viết hoa "Sợ hãi" trong đầu tự đè ép đi xuống.
Mẹ Bạch phi thường hưởng thụ sự thân mật của con trai nhỏ, vỗ vỗ tay Bạch Nhất Hàm, nói:
"Nhanh ăn cơm đi, nhất định phải ăn nhiều một chút, bồi bổ tốt thân thể."
Bạch Ngạn vẫn luôn quan sát em trai, thấy cậu biểu tình bình thản, không táo bạo như mấy ngày trước, trong lòng yên lặng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Bạch Bác Nhân miệng cười trực tiếp đứng dậy, mang theo vợ cùng con gái đi vào nhà ăn ngồi xuống. Trên bàn cơm đã bày đầy món ngon trải dài, mùi hương trong không khí như muốn làm ngón trỏ người ta cử động mạnh(*?). . Truyện Trinh Thám
Bạch Bác Nhân cầm lấy chiếc đũa nói:
"Đều mệt mỏi cả ngày rồi, mau ăn một chút rồi đi tắm rửa nghỉ ngơi."
Bạch Tuyết Tình ngồi gần Bạch Nhất Hàm, trước từ mâm gắp ra một con tôm viên đưa vào đĩa của cậu, ôn nhu nói:
"Em thích tôm viên, nhanh ăn đi."
Bạch Nhất Hàm thích ăn tôm viên, bất đắc dĩ lại là cái tay tàn đảng(?),không thể dùng đũa gắp nổi bất luận vật hình tròn gì. Khi còn nhỏ bởi vì chuyện này, còn giận đến mức khóc một hồi. Từ đó về sau, mỗi khi ăn cơm gặp được đồ ăn gì hình tròn, mọi người đều sẽ gắp đến cho cậu ăn. Chuyện này ở trong nhà đã thành thói quen.
Bạch Ngạn gắp một con tôm lớn đã lột vỏ, cũng bỏ vào cái đĩa của Bạch Nhất Hàm. Trong các loại hải sản, Bạch Nhất Hàm thích ăn thực ít, tôm lớn cơ hồ là món ăn yêu thích nhất của cậu. Nhưng cậu lại lười, không thích động chạm, bởi vì ngại phiền toái, dứt khoát sẽ không ăn mấy con có vỏ. Việc này người làm anh là Bạch Ngạn cũng bất đắc dĩ, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ngồi cùng một bàn ăn cơm, anh liền phải đảm nhiệm công việc "Máy lột vỏ" này.
Mẹ Bạch cũng không cam lòng yếu thế, món này con trai nhỏ thích ăn, món kia nhiều dinh dưỡng, chiếc đũa gắp không ngừng. Chỉ chốc lát sau cái đĩa của Bạch Nhất Hàm đã chất đầy, thấy cái đĩa thật sự không đựng được nữa, mọi người liền bắt đầu liên tục chiến đấu ở các chiến trường bát cơm của cậu, ngay cả Bạch Bác Nhân cũng yên lặng gắp cho cậu một đũa thăn bò.
Bạch Nhất Hàm nhìn cái dĩa trước mặt đựng đồ đến run run rẩy rẩy mà muốn khóc. Người nhà đối với mình tốt như vậy, vì cái gì lúc trước chính mình lại cảm thấy đó là điều đương nhiên? Vì cái gì lại cảm thấy người trong nhà nên đối với cậu như vậy? Trên đời này nào có cái gì là hiển nhiên, người trong nhà cũng không thiếu gì cậu. Ngược lại là chính mình, thiếu cha mẹ hiếu đạo còn không có hết, anh chị quan tâm yêu thương cũng không có còn.
(Editor: nên để 'tiểu nhi tử' hay 'con trai nhỏ' hay' con trai út' đây?
Mấy cái(?) là mik cx bất lực r, tra trên Google ko ra, mà tra từng từ ghép lại cx ko có nghĩa)( ;'Д`)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.