Quỳ trên mặt đất, phụ thân không nói một tiếng. Nghe người muốn động gia pháp, lòng Dật Vân dâng lên nỗi sợ hãi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Có tiếng cửa mở, Dư bá mang theo đằng trượng cùng mấy gia đinh đem ghế dài đặt ở giữa phòng. Phụ thân đóng cửa lại trầm mặt không nói, Dật Vân biết người đang chờ chính mình động thủ. Sớm biết không thể tránh khỏi, hắn chầm chậm tiến đến ghế dài nằm xuống. Phụ thân liếc mắt nhìn, Dật Vân dùng hai tay cởi thắt lưng rồi một lần nữa cúi người nằm xuống. Còn chưa kịp chuẩn bị tốt, gia pháp phía sau đã ập tới.
Ba!
Tiếng đằng trượng chạm vào da thịt vang dội, đau tê tâm phế liệt, Dật Vân hét thảm một tiếng. Vốn từ trước đến nay cứ nghĩ mỗi lần bị phụ thân giáo huấn đã là nỗi đau cực hạn, có ai ngờ so với gia pháp chân chính những thứ kia chỉ là phuỗi ruồi trên mông trâu.
“Ba…Aaaa”
“Ba…Aaaa”
“Ba…Aaaa”
Cố gắng nhịn đau không muốn rên rĩ nhưng Dật Vân nhận ra mình hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, càng miễn cưỡng càng tổn hao nhiều khí lực. Mỗi ba trượng đánh vào cùng một chỗ, đau đớn chồng chất đau đớn, làn da chịu không nổi tàn sát quá lớn gần nư muốn vỡ ra.
“Ba…ba…ba”
“Ba…ba…ba”
“Ba…ba…ba”
Tiêu Hán Thần không lên tiếng, cứ ba trượng đánh vào một chỗ trải dài từ mông đến đùi. Từng đạo vết thương vỡ nát lần lượt xuất hiện, máu tươi trào ra rơi xuống nền nhà.
“Aaaaa…”
Dật Vân chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-kim-sinh-vo-hoi/3156114/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.