“Vân tiên sinh là nói sư phụ?”
“Dạ. Tử Vũ đã hạ lệnh cho bọn họ đi tìm, mấy ngày nữa hẳn sẽ có tin tức.”
“Rõ ràng chính ngươi hạ lệnh phải lập tức bẩm báo tin tức, hắn ta đã làm đúng mà ngươi vẫn muốn phạt?”
“Ý của sư huynh là Tử Vũ làm sai rồi?”
Một câu làm Dật Hi nghẹn lời. Giáo vụ của người ta chính mình nào có tư cách xen vào? Nhưng thật sự chỉ có trời biết, ý của Tử Vũ là muốn hỏi sư huynh có phải nó đã làm sai nữa hay không?
Không biết qua bao lâu, không khí yên lặng thật đáng sợ. Giương mắt nhìn nhìn sư huynh sắc mặt lạnh như băng, Tử Vũ đắn đo mãi, vẫn là quyết định cởi quần áo dính đầy máu, nằm úp sấp trên hình đẳng.
“Ba… ô… ba… ô… ba … ô… ba”
“Dật Hi, đủ rồi, đừng đánh nữa!” – Tống Khang nhìn không nổi thân thể hài tử đầy máu, gồng mình theo từng gậy gộc hạ xuống.
“Ba… ô… ba… ô… ba … ô… ba”
“Tiêu Dật Hi, ngươi có nghe ta nói hay không? Ta nói ngươi dừng tay. Nó chỉ là đứa trẻ tám chín tuổi, đánh vậy đủ rồi!”
Dật Hi cuối cùng cũng dừng lại nhưng hình trượng vẫn đặt trên mông Tử Vũ mà nói:
“Tử Vũ, này còn chưa đến bốn mươi trượng, những thứ hình thương khác ta không nói, chỉ bằng năm mươi roi đánh vào chân Tam sư huynh, ngươi nói xem đã đánh đủ hay chưa?”
“Chưa… chưa đủ!” – Tử Vũ khóc thút thít trả lời.
Quả thật là chưa đủ. Nhị sư huynh xuống tay rất nặng, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-kim-sinh-vo-hoi/3156053/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.