“Quần cởi!”
Tiêu Hán Thần trầm mặc một lúc lâu, mà vừa mới phát tiết Dật Túc nghe vậy, cả kinh ngẩng đầu.
“Như thế nào… ngay đến nam nô, thái giám đều dám làm, mà một cái quần cũng không dám cởi sao?” – Tuyệt vọng nhắm mắt lại, Dật Túc đứng dậy cởi quần ra, còn chưa cúi người nằm úp sấp tốt, roi mây đã liên tiếp đánh xuống. Mỗi một roi đều mang theo vết máu, Tiêu Hán Thần lạnh lùng nói.
“Tiêu Dật Túc ngươi nghe kỹ cho ta, ngươi đã là người của Tiêu gia, thì suốt đời này cũng đừng hòng trốn thoát. Còn muốn chạy, chờ kiếp sau đi, còn kiếp này ngươi chỉ có thể cho ta chịu đựng.”
Đại khái những lời cần nói đều đã nói, nên dù Tiêu Hán Thần như thế nào trách đánh, răn dạy, Dật Túc cũng không nói một lời, chỉ theo từng roi đánh xuống hét thảm.
Dật Hiên quỳ một bên, nước mắt yên lặng rơi. Dật Phong từng lời nhỏ nhẹ, rót vào tai Dật Hiên giải đáp khúc mắc.
“Ta không phải độ lượng như ngươi tưởng tượng. Ta tiếp nhận ngươi, tha thứ ngươi là bởi vì ngươi làm cho ta tâm phục, hóa giải oán hận trong lòng ta, nhưng chuyện năm đó, đầu xỏ gây nên là ai, ta nói vậy ngươi chắc hiểu rõ ràng.”
“Ta vốn tưởng mình rất bất hạnh, nhưng hiện tại Hiên nhi biết mình ít nhất còn có được một mẫu thân hết lòng yêu thương mình.”
Giọng Dật Hiên run run: “Hài nhi vô tội, tội nghiệt của phụ mẫu lại ứng lên người con trẻ, bị coi là cừu địch, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-kim-sinh-vo-hoi/3156038/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.