Trời sẫm tối, Từ Đường uy nghiêm lại càng thêm phần lạnh lẽo. Từ khe cửa nhỏ đều có thể thấy hai bóng dáng cùng quỳ thẳng tắp, nghiêm chỉnh nhưng phảng phất mấy phần nhu tình ấm áp.
Nhíu mày quỳ trên mặt đất, phía sau đau đớn không ngừng kêu gào, đầu gối vốn đã bong da tróc thịt thảm hại, giờ như chết lặng, không còn chút cảm giác. Khẽ di chuyển liền cảm nhận Nhị ca rất nhanh phối hợp tiến lên, Dật Hiên hoàn toàn thoải mái, đem sức nặng thân mình tựa vào người của Nhị ca. Liếm bờ môi khô rát, Dật Hiên nhỏ giọng.
“Nhị ca, Hiên nhi còn có thể làm đệ đệ của ngươi không?” – Dật Phong nhàm chán quỳ trên mặt đất đùa nghịch, phía sau lưng thấm ướt mồ hôi, đùi cũng sớm tê dại nhưng không hề biểu hiện ra ngoài. Dật Phong chẳng phải sợ cái gọi là quy củ quỳ phạt bất động, mà là lo sợ đệ đệ sẽ nhận ra, không dám tựa vào chính mình nữa. Dật Phong nhớ đến tình cảnh ban sáng, khi cánh cửa Từ Đường lạnh lẽo một lần nữa mở ra, bên trong toàn một màu đỏ chói mắt.
Nghĩ nhi tử dám ở Từ Đường kiên quyết kéo quần lên lại quỳ, Tiêu Hán Thần mỉm cười, không cố kỵ đến mặt mũi của nhi tử mở cửa bước ra. Cả một đám người lo lắng đứng đầy ngoài cửa, Tiêu Hán Thần vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm giọng: “Tập trung ở chỗ này làm cái gì! Dật phong đi vào cùng Tứ đệ của ngươi, những người khác về phòng đi.” – Nói xong cũng không để ý tới nữa, phất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-kim-sinh-vo-hoi/3156029/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.