Dật Hiên theo sau Đại ca bước vào phòng mình, không đợi phân phó, nhu thuận quỳ xuống. Dật Vân lần đầu tiên bước vào căn phòng xa lạ, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, giận dữ tuôn trào đang tìm nơi phát. Ánh mắt đảo vòng quanh phòng, liền dừng lại trước một bài vị vô cùng chói mắt. Kiềm chế tan vỡ, Dật Vân đưa tay cầm bài vị quăng xuống đất, chân cũng đồng thời giẫm đạp không thương tiếc.
“Đại ca!”
Dật Hiên còn đang rối rắm nên như thế nào biện giải cho đến khi hình ảnh bài vị mẫu thân bị người giẫm đạp, đôi mắt phiếm hồng trợn tròn bùng lên tia sát khí.
Dật Vân đắc ý cười khẩy, buông tha bài vị vô tri đi đến nắm chặt lấy cằm người trước mặt.
“Thế nào… chẳng qua chỉ một khúc gỗ, sinh khí? Quả nhiên là nghiệt chủng của tiện nhân kia, giỏi nhất là dùng tâm kế đáng thương, đê hèn. Bất quá tiện nhân kia quá thấp kém, sớm bị loạn côn đánh chết, không đủ bản lĩnh như ngươi, đem tất cả mọi người đùa giỡn trong lòng bàn tay. Đúng rồi, tiện nhân giỏi nhất là nhảy lên giường chủ tử, không biết người học được mấy phần nhỉ?”
Lý trí nói với Dật Hiên rằng hắn phải bình tĩnh, nhưng cánh tay nắm chặt giận đến run người đã sớm bán đứng tất cả.
“Một khúc gỗ ư? Không… đó là bài vị của mẫu thân ta, là người ta kính trọng nhất trên thế gian này ngươi có biết không?
Phần ký ức bị phong ấn dường như từng chút tan vỡ. Linh hồn hắn từ ngày nhập thể vào đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-kim-sinh-vo-hoi/3156025/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.