Nhìn thấy Cảnh Dung không chịu được mà nhổ thảo dược ra, chiếc lưỡi múp míp lè ra ngoài, gương mặt tuyệt sắc chưa hoàn toàn nở rộ lúc này nhăn thành bánh bao thì Lạc Tử Phong liền thấy buồn cười, dương dương tự đắc ở trước mặt Cảnh Dung dùng sức nhai thảo dược như là đang thị uy, nói: "Quả nhiên vẫn là một hài tử, chút mùi vị đó mà cũng không chịu nổi". Dừng một lát, vốc một ngụm nước đưa đến trước mặt Cảnh Dung, "Súc miệng đi". "........", Cảnh Dung thuận theo nhấp ngụm nước suối súc miệng, nghiêng đầu không nhìn vẻ mặt đắc ý của Lạc Tử Phong. Điều đối phương nói là sự thật, nàng không thể phản bác, có điều vẫn có chút hiếu kì: "Ngươi không sợ sao? Khó ăn như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ của ngươi có vẻ khá tinh thông dược lý?". Lạc Tử Phong cảm thấy thảo dược đủ nát rồi liền nhổ ra bàn tay, cẩn thận đắp lên miệng vết thương của Cảnh Dung, có điều chút thảo dược này quá ít. Thấy tình hình này, nàng nhai thêm thảo dược, lần này nàng đã quen mùi, có chút không thèm để tâm trả lời: "Sợ? Xin hỏi Công chúa có sợ đau hay không? Từ nhỏ ta đã theo một vị thần y học chút y thuật, cũng coi như biết chút dược lý đi". Cảnh Dung nghe vậy thì trầm mặc, đồ ngốc này còn để trong lòng chuyện nàng bị thương. Kỳ thực nàng ấy không cần phải như vậy, bởi vì nàng bị thương mà nàng ấy cũng phải chịu đựng sự khó chịu ngang ngửa của loại thảo dược này. Chuyện như vậy hoàn toàn không cần thiết, không phải sao? Bị thương là kết quả nàng lựa chọn, không liên quan đến Lạc Tử Phong, huống hồ dùng cánh tay đổi về hai cái mạng, không tốt sao? Sao Lạc Tử Phong lại đi để tâm chuyện vụn vặt như vậy chứ? Đợi Lạc Tử Phong phủ thảo dược lên toàn bộ vết thương của Cảnh Dung thì nàng cũng cảm thấy đầu lưỡi đã không còn là của mình nữa. Ai bảo xung quanh chỉ có mỗi loại thảo dược này kia chứ? Có điều thảo dược này rất có hiệu quả, cũng không uổng công nàng chịu đựng lâu như vậy. Sau khi đắp xong thảo dược thì nàng liền tùy ý xé một mảnh vải trên áo bào của mình băng vết thương lại. Sau đó mới vội vàng chạy đến bờ suối dùng sức thanh trừ mùi vị trong miệng mình. "Ta nhìn thấy bên kia hình như là lá bạc hà", nhìn Lạc Tử Phong ngồi xổm bên bờ suối, lấy tay che miệng, vẻ mặt như khổ qua, Cảnh Dung liền cảm thấy hết sức buồn cười. Bây giờ còn ai có thể nhận ra người đang vô cùng chật vật, trong miệng còn tỏa ra mùi hương kì lạ kia chính là Tương Vương Thế tử, Kim khoa Phò mã chứ? Được Cảnh Dung cảnh tỉnh, Lạc Tử Phong lập tức xoay người, quả nhiên thấy không ít lá bạc hà. Lúc nãy chỉ chú ý đến thảo dược trị thương, đúng là không để tâm đến thứ khác, bây giờ phát hiện được, hai mắt nàng liền tỏa sáng chạy nhanh qua. "Tử Phong?". Nghe Hình thị vệ nói đã làm lạc mất Lạc Tử Phong và Cảnh Dung, rồi lại có Ngự lâm quân đến báo cáo nghe thấy tiếng gấu gầm ở hướng hai người mất tích thì vị Chiến thần đối mặt với vạn cường địch trên sa trường cũng không biến sắc này liền cấp tốc đổi sắc mặt. Còn chưa chờ Cảnh Thái đến phát động quân cứu viện thì đã phi lên ngựa khoái mã tìm người. Bản lĩnh của Lạc Tử Phong và Cảnh Dung hắn hiểu rõ, chạm phải gấu đen, nếu như có thể bình an thì không sao, nếu như có chuyện gì thì đúng là cửu tử nhất sinh. May mà Tương Vương vào rừng cây không được bao lâu thì liền phát hiện dấu hiệu của trận pháp. Loại trận pháp vây người này hắn đã thấy qua rất nhiều lần, cũng từng tao ngộ vô số lần, chỉ liếc mắt liền có thể nhìn ra. Nghĩ đến mọi chuyện còn phức tạp hơn so với hắn tưởng tượng, càng thâm nhập vào trong thì càng thấy nhiều mũi tên cắm trên mặt đất, sắc mặt Tương Vương cũng âm trầm theo. Lá gan của bọn người này cũng quá lớn rồi, lại dám ở dưới mí mắt của hắn động đến người hắn coi trọng. Có điều nhìn tình hình này thì có vẻ như hai người kia đã sống sót giữa mưa tên, như vậy gấu đen thì sao? Đầu tiên là gặp mai phục, nếu gặp phải dã thú hung mãnh trong rừng sâu thì sẽ thế nào? Tương Vương không dám tưởng tượng thêm nữa, càng đi sâu càng rậm rạp, dùng ngựa thật sự quá rắc rối, Tương Vương liền bỏ ngựa lại chạy sâu vào rừng. Tử Phong, phải chờ, chờ ta đến cứu con. Ông trời ơi, nhất định không được để hắn đến chậm một lần nữa, hắn nhất định không thể chịu đựng mất đi lần nào nữa. Rốt cuộc Tương Vương cũng tìm thấy nơi tranh đấu của Lạc Tử Phong cùng Cảnh Dung với gấu đen. Nhìn con gấu bất tỉnh trên mặt đất cùng trình độ đổ nát xung quanh, Tương Vương liền có thể tưởng tượng được tình cảnh khốc liệt lúc đó. Đặc biệt là vết máu vương vãi trên đất càng khiến người chú ý, có người bị thương sao? Người đối đầu với gấu đen ở đây là Tử Phong sao? Người bị thương là ai? Lần theo dấu chân của Lạc Tử Phong và Cảnh Dung, Tương Vương thuận lợi đuổi đến bờ suối, đầu tiên là thấy được Cảnh Dung ngồi bên bờ, có vẻ cánh tay đã bị thương. Trong lòng đã biết được đáp án, Tử Phong và Cảnh Dung quả nhiên gặp phải gấu đen, bây giờ Tử Phong đang ở đâu? Vết máu lúc nãy rốt cuộc là do Tử Phong hay Cảnh Dung lưu lại? Ngay lúc Tương Vương tiếp cận chỗ này thì Cảnh Dung đã phát hiện ra, nhìn vẻ mặt lo lắng của lão nhân này, lấm lét nhìn trái ngó phải, nàng tất nhiên biết chuyện gì xảy ra, chỉ chỉ Lạc Tử Phong ngồi xổm cách đó không xa, nói: "Hoàng thúc, Thế tử ở chỗ kia". Cho nên hình ảnh gọi một tiếng "Tử Phong" của Tương Vương cứ như vậy liền xuất hiện. Lạc Tử Phong ngồi xổm trên mặt đất hái lá bạc hà, vừa mới nhét vào miệng thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, nghi hoặc quay đầu qua, quả nhiên thấy được Tương Vương đầy mặt lo lắng đứng phía sau Cảnh Dung. "Tử Phong.... Con.... Hahahaha.....". Tương Vương nhìn thấy Lạc Tử Phong xoay người lại, cả miệng nhét đầy "cỏ" thì nhịn không được cười lớn. Trời ạ, có ai nói cho hắn biết tại sao hắn lại thấy một màn này không, còn có, thì ra ngoại tôn nhà hắn thích ăn cỏ sao? Hahaha, thực sự là quá buồn cười. Cảnh Dung ngồi trên tảng đá cũng bật cười, người này cũng thật là, có cần phải nhét nhiều lá bạc hà vào miệng như vậy không? Ngậm không hết còn lòi ra ngoài như vậy, dáng vẻ cực kì giống động vật ăn cỏ, khó trách Tương Vương lại thất thố như vậy. Đối mặt với Tương Vương cười lớn cùng Cảnh Dung cười nhạo, Lạc Tử Phong thân là người trong cuộc lại như người không liên quan, đi đến bên cạnh hai người, tức giận nhìn hai người một chút. Bây giờ trong miệng nàng đầy lá bạc hà, không tiện cãi nhau với hai người bọn họ. "Đúng rồi, Hoàng thúc, sao chỉ một mình người đến?", Cảnh Dung thật vất vả nén ý cười hỏi Tương Vương vừa tìm thấy mình. Tương Vương nghe vậy thì dùng tay xoa xoa cơ mặt vì cười quá lâu mà căng cứng của mình, lúc này mới đáp: "Hình thị vệ đi theo các ngươi quay về nói là làm lạc hai ngươi rồi, sau đó có người nói hướng các ngươi đi xuất hiện gấu đen. Bản vương thật sự không thể yên lòng, tùy tiện cưỡi một con ngựa đuổi đến đây". "Vậy Hoàng thúc người trên đường đến đây có phát hiện chuyện không bình thường hay không?". Không bình thường? Tương Vương gật gù, "Công chúa chính là nói trận pháp đã dùng cùng với mũi tên rải rác trên đường sao". Cảnh Dung gật đầu, sau đó hướng về phía Tương Vương nói: "Kính xin làm phiền Tương Vương một chuyến, hãy xóa sạch toàn bộ dấu vết kia đi, không nên để Phụ hoàng phát hiện, chỉ cần nói chúng ta gặp phải gấu đen là được rồi". Tương Vương nghe vậy cũng gật đầu, ánh mắt nhìn Cảnh Dung khá thưởng thức. Không trách được khi có thể tồn tại, sống tốt ở hậu cung khi mang trên người lời đồn như vậy, phần tâm cơ kín đáo này không phải người thường có thể so được. "Tại sao a?", Lạc Tử Phong không hiểu hỏi. "Ngươi ăn cỏ xong rồi?", nhớ lại hình ảnh lúc nãy, Cảnh Dung liền lên tiếng trêu chọc. Lạc Tử Phong trừng Cảnh Dung một cái, "Nàng mới ăn cỏ, không phải nàng nói bên đó có lá bạc hà, bảo ta đi qua sao? Tại sao lúc về lại biến thành ăn cỏ?". "Lá bạc hà?". Lạc Tử Phong liếc mắt nhìn Tương Vương đang nghi vấn, thiếu kiên nhẫn khoát khoát tay, nói: "Ngoại công, người không nghe thấy sao? Công chúa làm phiền người đi xóa những dấu vết kia, không nhanh lên thì lát nữa đám người Hoàng thượng sẽ đến đấy". Sau đó đổi lại vẻ mặt khác, đối diện với đôi hồng mâu mỹ lệ của Cảnh Dung, "Công chúa, tại sao phải xóa hết những dấu vết kia a?". Bị chính ngoại tôn của mình trắng trợn ghét bỏ, Tương Vương có chút oan ức nhìn Lạc Tử Phong. Huhu, đãi ngộ khác biệt, rõ ràng là đãi ngộ khác biệt có được không a, đối với hắn thì hung dữ như vậy, đối với Công chúa thì liền ôn nhu như thế. Quả nhiên là sắc đẹp quan trọng hơn ông ngoại mà. "Lấy tài trí thông minh của Thế tử còn không nghĩ ra sao, nguyên nhân này....", Cảnh Dung nhíu mày, cố ý bí hiểm với Lạc Tử Phong. "......", không chế nhạo mình thì nàng ấy sẽ chết sao? Lạc Tử Phong yên lặng xoay người, không nhìn đến đôi hồng mâu rõ ràng mang theo ý cười kia. Trước đây đã từng xem qua một cuốn luận thư kì quái, nói ở Tây phương có loài ác ma mắt đỏ, bây giờ nghĩ lại, Cảnh Dung cũng có đôi mắt màu đỏ như vậy không phải cũng là ác ma sao? Trên thế gian này, có nhiều chuyện dù ngươi có thông minh tài trí cũng không thể nào tưởng tượng được. Nếu như có thể, Lạc Tử Phong, thật hi vọng ngươi cả đời đều không cần hiểu rõ những thứ này. Quyền mưu, chính trị, tất cả đều là những thứ tẻ nhạt mà tàn khốc, những thứ này người thiện lương đơn thuần như ngươi không cần dính dáng đến. Nhưng mà, tại sao ngươi lại muốn đi khảo thủ công danh chứ? Tại sao còn ở trước mặt quần thần cầu xin tứ hôn? Cái gì mà đối với nàng nhớ mãi không quên, lời như vậy sao nàng có thể tin được? Lúc trước ở cổng hoàng cung nàng không đẩy ra cái ôm của Lạc Tử Phong chính là vì muốn xác nhận tâm ý chân chính của người này. Sau đó, quả nhiên là vậy, nơi đó không có tình yêu, như vậy thì là cái gì? Đồng tình? Thương hại? Cho rằng Cảnh Dung nàng là người yếu đuối cần người cứu vớt sao? Lạc Tử Phong, ở bên trong triều đình thế cuộc biến hóa thất thường này, người mới là người yếu đuối cần người khác cứu vớt. Có điều, Tương Vương nhất định sẽ che chở ngươi rất tốt đi, không giống như nàng.... Từ khi mẫu thân tạ thế thì nàng đã chân chính trở thành người cô đơn rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]