*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Úc Thụy cúi đầu, an phận đáp: “Nhi tử không dám nghiền ngẫm tâm tư của phụ thân.”
Đường Kính tựa hồ nở nụ cười, mở miệng: “Nói trắng ra là, chính thê của Đường gia phải môn đăng hộ đối, tuy Trần gia không hướng theo quan lộ, nhưng Trần gia cũng coi như phù hợp nhất, chuyện này ngươi cũng biết…”
Y dừng một chút lại nói: “Người muốn làm chính thê Đường gia không ít, người biết tính kế, khéo nói chuyện, có thủ đoạn nhiều không đếm xuể, nhưng Trần Xu không thể nghi ngờ là thích hợp nhất, bởi vì ta chắc chắn nàng sẽ không gây ra được chuyện gì. Huống hồ, thái độ của Trần Trọng Ân ngươi cũng nhìn thấy, y buông tay mặc kệ, thế là tốt nhất.”
Úc Thụy thành thành thật thật ngồi nghe, mấy việc này hắn cũng có thể nghĩ ra được, nhưng điều mà hắn không thể nghĩ ra chính là, tại sao Đường Kính phải giải thích với hắn, hắn chẳng qua chỉ sắm vai nhi tử đứng mũi chịu sào của Đường gia mà thôi, nếu Đường Kính không cho hắn hai cửa hàng, chỉ sợ đến bây giờ hắn vẫn còn là một người hữu danh vô thực.
Đường Kính thấy hắn không nói gì, chăm chú nhìn đối phương nửa ngày, mới chậm rãi hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta nói điều này với ngươi không?”
Úc Thụy ngẩng đầu nhìn y một cái, bắt gặp ánh mắt của Đường Kính, lại cúi đầu, đáp: “Nhi tử không biết.”
Đường Kính nói: “Ngươi làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dich-tu/1215237/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.