Đường Kính hơi nhíu mày, sau đó phất tay để Chỉ Hi đi.
Chỉ Hi vừa đi vừa vỗ ngực, thật sợ lão gia lại nghĩ thiếu gia xen vào việc của người khác, nhưng nếu lão gia không nói gì, làm hạ nhân đương nhiên nghe theo phân phó của thiếu gia.
Chỉ Hi cầm chút bánh mỳ hấp từ phòng bếp, sau đó vội vã trở về chỗ cũ.
Lúc đến nơi Úc Thụy vẫn ở chỗ này, tiểu khất cái vẫn nằm trên mặt đất như trước, chẳng qua sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm Úc Thụy.
Úc Thụy thấy nàng đến, nói: “Đưa cho hắn.”
Chỉ Hi khom lưng đến gần: “Này, cho ngươi.”
Tiểu khất cái kia lại chỉ liếc mắt một cái, sau đó trong mắt ánh lên khinh thường, cũng không thèm nhìn đến.
Chỉ Hi mở to hai mắt nhìn, nói: “Đưa cho ngươi đó, cầm đi!”
Tiểu khất cái vẫn không để ý tới.
Úc Thụy nhìn hắn, hỏi: “Ngươi không đói bụng sao?”
Tiểu khất cái cười một tiếng, thực rõ ràng trả lời: “Đói.”
Úc Thụy lại hỏi: “Thế thì vì sao không ăn?”
“Ta không muốn ăn, thà rằng đói chết cũng không ăn.”
Chỉ Hi trừng hắn: “Ngươi đang thị uy với ai a? Thiếu gia nhà ta hảo tâm thấy ngươi đáng thương, ngươi ngược lại không biết điều?”
Tiểu khất cái quay phắt đầu đi, “Không cần mấy người các ngươi thương hại.”
Chỉ Hi bắt đầu tức giận, còn định mắng tiếp nhưng bị Úc Thụy ngăn cản. Úc Thụy biết thân thế của hắn, tiểu khất cái này thà rằng đói chết cũng không ăn cấp đồ vật, có thể do phụ thân hắn bị phú thương vu oan hại chết, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dich-tu/1215221/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.