Đường Kính cũng không nói chuyện tiếp, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, Đường Úc Thụy ngồi một bên có vẻ phi thường an phận, dọc đường đi rất an tĩnh.
Rất nhanh đã tới trước Đường trạch, kiệu phu hạ kiệu xuống, vén lên màn kiệu, quản gia Thành Thứ đã sớm nghênh đón ở trước cửa, thấy thế vội đi đến, cúi người xuống đỡ lão gia xuống kiệu, chẳng qua vừa mới đứng thẳng lên, lại không nghĩ tới trong kiệu còn có người, tiểu thiếu gia thế nhưng cũng ở bên trong.
Kiều Tương đẩy xe lăn nhanh chóng tiến lên, chúng tôi tớ trái phải trước sau đỡ Úc Thụy ngồi vào xe lăn, sợ sơ xuất làm ngã thiếu gia.
Đường Kính nhìn quản gia, hỏi: “Có chuyện gì?”
Thành Thứ cung kính nói: “Bên biệt trang cho người truyền tin, nói mấy ngày nữa thái phu nhân sẽ trở lại.”
Đường Kính gật gật đầu: “Đã an bài người đi đón chưa?”
Thành Thứ trả lời: “Vốn là đã an bài, nhưng còn chưa phái người qua, bên kia lại truyền lời nói không cần đi đón. Ngụy gia lão gia đi cùng thái phu nhân, nói không cần lo lắng. Ngụy gia lão gia bảo, nghe nói lão gia đón trưởng tử trở về, muốn lại đây nhìn xem, thế nhưng đến cửa thỉnh an lại không hay, vừa lúc đưa lão thái thái hồi đại trạch.”
Đường Kính nghe xong không nói, cũng không biết có thái độ gì. Đường Úc Thụy ngồi một bên cũng nghe thấy, chỉ không biết Ngụy gia lão gia sắp đến đây là ai. Vừa nghe nói thỉnh an thoạt nhìn địa vị không cao lắm, Đường Kính cũng không thế nào để vào mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dich-tu/1215202/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.