Từ lúc Minh đế Tề Lược mới lên tiếng, Tiểu A Việt nằm trong lòng Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn đã dừng việc khoa chân múa tay tự chơi đùa, đôi mắt to đảo qua đảo lại về phía Tề Lược.
Tề Mẫn đã chú ý tới động tĩnh của đứa con lanh lợi nhà mình, trong lòng thấy buồn cười, bế cao bé lên, để cho khuôn mặt bé xíu phấn điêu ngọc mài của bé đối diện với Tề Lược, nói: “Vâng, hoàng huynh! A Việt ngoan, mau thỉnh an hoàng cữu cữu!”
Minh đế bật cười. Một đứa trẻ con mới đầy một tháng làm sao có thể hiểu được người khác nói gì?
Không ngờ Tiểu A Việt nghe thấy Tề Mẫn nói xong, lại cảm nhận được mùi vị khác với người thường của Minh đế, bắt đầu hưng phấn bi ba bi bô, giống như con tằm cố gắng mấp máy, vươn hai tay nhỏ bé về phía Tề Lược, dáng vẻ nôn nóng muốn được bế!
Minh đế ngạc nhiên nhướng mi, nhưng không vươn tay bế A Việt.
Tề Mẫn nói: “Hoàng huynh, xem ra Tiểu A Việt rất thích huynh.”
Tiểu A Việt vẫn không ngừng cố gắng vùng vẫy tay chân với Tề Lược, bi ba bi bô như đang thúc giục. Thấy Minh đế cứ chậm chạp không làm gì, đôi môi cánh hoa hồng nhạt non nớt mở ra khép lại, dường như sắp khóc thét lên.
“Để thần thiếp bế, thật là một đứa trẻ đáng yêu…” Trịnh Quý phi hiền hậu cười nói.
Minh đế không thích gần gũi với người khác lắm, tuy rằng đã có ba Hoàng tử, nhưng chưa bao giờ bế một ai, ngay cả Trưởng Hoàng tử Tề Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dich-truong-ung-chu/1214322/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.