Từ Tiệp dư vừa mới mơ đẹp được một nửa, đã bị tiếng khóc bất ngờ này làm cho tỉnh mộng.
Tuy rằng tiểu anh nhi trong lòng mới chỉ sinh ra được một tháng, nhưng khí lực giãy giụa dùng cả tay cả chân cũng không hề nhỏ, khiến cho Từ Tiệp dư sợ đến mức lúng ta lúng túng bế bé.
Tề Mẫn lộ ra thần sắc vừa tức giận vừa đau lòng, bước vội lên trước đón lấy tiểu tổ tông này, vỗ nhẹ dỗ dành. Quả nhiên chỉ một lát sau, tiếng khóc của tiểu đông tây đã từ từ dừng lại.
“Ai ya, đúng là thần kỳ…” Trịnh Thái hậu nói, ra hiệu cho Tề Mẫn đưa tiểu đông tây cho bà.
Tề Mẫn nói: “Mẫu hậu, người đừng trêu chọc Việt Nhi nữa, cẩn thận nó không nghe lời nữa đâu!”
Trịnh Thái hậu thấy mới mẻ vô cùng, không để ý tới Tề Mẫn, “cướp” lại Tiểu A Việt để bế. Tiểu nhân nhi được chuyển cho người khác bế, mở to mắt nhìn Trịnh Thái hậu như đã nhận ra là ai, hơn nữa còn nhận ra rất nhanh, lại tiếp tục kêu bi ba bi bô rồi tự mình chơi đùa, không hề ầm ĩ giống như vừa rồi ở trong lòng Từ Tiệp dư.
“Thật là một đứa trẻ ngoan!” Trịnh Thái hậu cười tươi khen ngợi.
Tề Mẫn nói: “Có lẽ là một đứa trẻ rất biết phân biệt, hiểu được ai thật sự yêu thương nó!” Toàn thân nàng đều là vẻ vui mừng từ ái của người làm mẹ.
Trịnh Thái hậu nhìn thấy trên dung nhan thiếu nữ nhu mỳ hồn nhiên của ái nữ có thêm mấy phần trưởng thành quyến rũ, mặt mày rạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dich-truong-ung-chu/1214321/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.