Ngày hôm sau, Vũ Văn Bùi phân phó quân lính khai thương phóng lương phân phát vật cứu tế cho mọi người, liền dẫn theo Ôn Như Ngọc đi tới bờ sông Lạc Thủy.
Vòng quanh Lạc Thủy có rất nhiều thôn trang, vừa đến con đập, Ôn Như Ngọc liền nhíu mày.
“Bùi Nhi, ngươi có nhìn thấy địa thế ở đây có gì đó bất ổn không?” Ôn Như Ngọc nhìn xung quanh thôn trang cơ hồ đều kiến tại hạ du vị trí địa thế của Lạc Thủy còn muốn thấp hơn, nước sông thượng du chảy xiết rào rạt dẫn xuống đồng bằng nơi đó có nước bùn chồng chất, tình huống như thế, y chỉ cảm thấy thủy tai này hiển nhiên trong năm nay mới bắt đầu, đã là kỳ tích.
Ôn Như Ngọc có thể nhìn ra được Vũ Văn Bùi đã hiểu ra, mày cậu nhíu lại, lúc này bọn họ đứng ở trên mô đất cao, từ trên nhìn xuống dưới, đem toàn cảnh phía dưới hoàn toàn thu vào trong mắt, những cực đoan hoàn toàn hiển lộ ra, Ôn Như Ngọc nhìn, trong đầu đã hình thành kế hoạch của chính mình.
Vũ Văn Bùi nghiêng đầu nhìn qua Ôn Như Ngọc nhíu mày suy nghĩ sâu xa, hỏi: “Tiên sinh, ngươi có ý tưởng gì?”
Gật gật đầu, Ôn Như Ngọc nói: “Bùi Nhi, tiên sinh đã có một ít cấu tứ, chờ đến khi trở về sẽ dùng bản vẽ họa ra cho ngươi xem, nơi này, phải cải cách chỉnh đốn toàn diện, bằng không về sau, nhất định so với lần này càng nghiêm trọng hơn.”
Vũ Văn Bùi gật gật đầu, “Vậy làm phiền tiên sinh. Lần này Bùi Nhi, nhất định phải hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-de-su/1314662/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.