Chương trước
Chương sau
Đoàn người đang tới gần hoa huyện Lạc Thành thì ngừng lại, tựa hồ sớm nghe nói bọn Vũ Văn Bùi đã đến, huyện quan Triệu Tứ đã sớm chờ ở lối vào hoa huyện, cung nghênh bọn họ.
Xuống xe ngựa, Vũ Văn Bùi đỡ Ôn Như Ngọc xuống ngựa, đi tới trước mặt Triệu Tứ, chờ Triệu Tứ hành lễ lúc sau Vũ Văn Bùi mới mở miệng nói một câu miễn lễ.
Vũ Văn Bùi tuổi tuy nhỏ, nhưng bởi vì luyện võ trên người mang ít sát khí hơn nữa quanh quẩn thân thể có khí thế mãnh liệt, ép người phải tự động tự phát cúi đầu tất cung tất kính.
Triệu Tứ dẫn theo đội ngũ cứu tế đi vào hoa huyện, xuyên qua đường phố đi tới chỗ trạm dịch, cung kính nói: “Thỉnh Lục hoàng tử trước nghỉ ngơi, hạ quan liền đi chuẩn bị vì ngài đón gió tẩy trần.”
Cố nén hạ khí ở ven đường chứng kiến tình cảnh phẫn nộ, Vũ Văn Bùi dấu tay vào trong tay áo nắm chặt chẽ, đột nhiên tức giận, ngữ khí lãnh ngạnh: “Bá tánh hiện giờ còn trong dầu sôi lửa bỏng, bổn điện hạ sao còn tâm tình đi yến hội gì đó!”
Triệu Tứ vừa nghe hoàng tử tức giận, lập tức quỳ xuống, dập đầu nhận sai nói: “Hạ quan biết sai, thỉnh điện hạ bớt giận.” Vũ Văn Bùi hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới huyện quan quỳ trên mặt đất dẫn theo Ôn Như Ngọc đi vào dịch quán.
Đợi thân ảnh Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc đi xa, Triệu Tứ mới nằm liệt trên sàn nhà, mồ hôi lạnh túa ra liên tục, Lục hoàng tử này, như thế nào lại có khí thế mãnh liệt như vậy ——
……
Buông tay nải tùy thân, Ôn Như Ngọc liền hợp tác Vũ Văn Bùi đi ra dịch quán, dọc theo đường phố hành tẩu, chợt thấy ở nơi cách đó không xa một người thanh niên quần áo lam lũ quỳ gối trước một cửa hàng đau khổ thỉnh cầu điều gì đó, hai người liếc mắt nhìn nhau, hướng đến địa phương kia đi tới.
Đứng ở vị trí khoảng cách mười mét, có thể rõ ràng nghe thấy đối thoại giữa người thanh niên cùng lão bản, càng nghe sắc mặt Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc càng thêm nghiêm túc, cuối cùng sắc mặt Vũ Văn Bùi đã trở nên tái mét.
Khi lão bản giơ nắm đấm đánh người thanh niên phía trước, Vũ Văn Bùi đã ra tay, cậu giận không có chỗ nào phát tiết, đôi mắt màu đen lộ ra tia sắc bén nhìn chằm chằm mặt lão bản với nụ cười đầy khả ố, thanh âm băng lãnh như nước đóng băng tháng chạp: “Ai cho ngươi lá gan đánh người ở bên đường!”
Vương Hưng thân thể mập mạp run lên, hô lớn: “Ngươi là ai, ta có đánh người hay không phải cần ngươi quản sao?”
Vũ Văn Bùi không nói gì, chỉ là ánh mắt lạnh băng vẫn luôn dừng trên người hắn.
Ôn Như Ngọc đi đến bên người thanh niên cũng không chê hắn đầu bù tóc rối xanh xao vàng vọt, ôn nhu nâng thanh niên dậy, khóe miệng gợi lên ý cười ôn hòa mộc mạc, “Ngươi không sao chứ?”
Thanh niên quay đầu nhìn Ôn Như Ngọc, cảm tạ nói: “Cám ơn ngài đã cứu giúp.”
“Không cần cảm tạ, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao phải đối với người này quỳ xuống không? Chính là cần trợ giúp gì ư?”
Thanh niên nghe vậy, thở dài một hơi, hắn nói với Ôn Như Ngọc: “Ân công có điều không biết, bởi vì năm nay Lạc Thủy chịu thiên tai nên tất cả mọi loại cây nông nghiệp đều úng gốc, chúng ta chỉ là nông dân nên không còn biện pháp nào, chỉ có thể đến huyện thành này hi vọng mua chút lương thực trở về. Chỉ là, tiệm gạo lão bản này khinh người một cách quá đáng, bọn họ cư nhiên lại tăng giá gạo, bình thường một lạng bạc là có lương thực nhưng hiện tại lên tới hai thậm chí nhiều hơn……”
Nói tới đây, hắn bi thương nói: “Ta vốn là người Dương Gia Thôn, thôn gặp tai họa nặng nhất đó chính là thôn chúng ta, trong nhà đã cạn kiệt lương thực, muội muội hôm qua sinh bệnh khóc nháo đòi ăn cháo, ta nghĩ vào thành này đến thỉnh cầu lão bản hạ giá lương thực xuống, nhưng mà lại không nghĩ đến……”
Vũ Văn Bùi nghe thanh niên nói xong, nhìn tên trước mặt còn dám vênh váo tự đắc, ánh mắt đầy phẫn nộ, cậu sắc mặt lãnh ngạnh, giận cực phản cố nói: “Thực tốt, thực tốt, thương nhân Kiến Nguyên ta, quả thật là vô pháp vô thiên, các ngươi, các ngươi ——“
Ôn Như Ngọc đúng lúc cầm tay Vũ Văn Bùi, tiếng nói ôn hòa vang lên, “Bùi Nhi, nếu thương nhân này dám can đảm làm chuyện như vậy phía sau tất có người tương trợ, ngươi thử xem hắn muốn nói cái gì.”
Vương Hưng thấy hai người Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi quần áo ngăn nắp xinh đẹp, vừa thấy chính là người đại phú đại quý, mắt híp lại đảo qua một vòng, nói: “Ta nói nhị vị, vẫn là không cần phải làm việc thỏa đáng này, tên tiện dân này, ngươi không cần thiết vì hắn đắc tội ta, nếu không chính là ăn không hết gói đem đi a.”
“Tiện dân?” Lời này rước lấy ánh mắt Ôn Như Ngọc trong nháy mắt chuyển lãnh, cười lạnh nói: “Cùng là người Kiến Nguyên trong Trung Nguyên, vị lão bản này, ngươi có tư cách gì nói bọn họ là tiện dân? Ngươi cũng biết cách làm này đã hại chết ít nhiều bá tánh vô tội, ngươi có biết, ngươi phạm chính là tử tội!”
“A, tử tội? Núi cao hoàng đế xa, ở chỗ này, cữu cữu ta chính là lão đại, ngươi cảm thấy ai có thể nề hà đến ta.” Vương Hưng chính là tên ngốc tử, dăm ba câu liền đem hậu trường nhà mình cấp tốc lộ ra ngoài, Ôn Như Ngọc đối với Vũ Văn Bùi cười nói, “Bùi Nhi, lúc này có thể bắt người này rồi, tiệm gạo này nhìn dáng vẻ hẳn là còn có rất nhiều lương thực, vừa đúng lúc có thể cứu tế bá tánh một chút.”
Ôn Như Ngọc vừa nói xong, không biết từ nơi nào đã đi ra hai thị vệ giả dạng thành thường dân, cung kính hành lễ với Vũ Văn Bùi: “Điện hạ vạn an.”
Vũ Văn Bùi gật gật đầu nhìn Vương Hưng ánh mắt như nhìn đống thịt thối, nói: “Đem người này bắt lại, còn có một nhà già trẻ lớn bé đem vào trong nhà lao, cho bọn họ hưởng thụ một chút thiên luân chi nhạc.” Lạnh lùng nhìn qua bộ dáng Vương Hưng dại người ra, sắc mặt âm trầm, ném tay áo, hướng tới cửa hàng đi vào trong.
Ôn Như Ngọc đối với thanh niên đứng ở bên người nói: “Ngươi cũng cùng nhau vào đi.” Nói xong lời này, liền theo bước chân Vũ Văn Bùi đi vào.
Vũ Văn Bùi đứng ở cửa hàng, nhìn tiểu nhân viên đứng ở một bên run run rẩy rẩy cúi đầu, lên tiếng hỏi: “Tiệm gạo của các ngươi, còn tồn lương bao nhiêu?”
“Hồi đại nhân, kho hàng còn chưa đến mười vạn thạch gạo.”
Vũ Văn Bùi cười lạnh, “A, cư nhiên đã gần đến một phần tư lương thực phát cứu tế.” Nhìn chung quanh mặt tiền cửa hàng, sắc mặt âm trầm đối với nhân viên cửa hàng nói: “Ngươi, cấp vị thanh niên này đong mười cân gạo, rồi sau đó, bắt đầu từ ngày mai, khai thương phóng lương, mọi nạn dân gặp tai họa, đều có thể lĩnh.”
Nhân viên cửa hàng vội vàng gật đầu, “Tiểu nhân minh bạch, tiểu nhân liền đi làm ngay.”
Thanh niên quỳ xuống trước mặt Ôn Như Ngọc và Vũ Văn Bùi, hắn cảm kích nói: “Cám ơn hai vị đại nhân, hai vị đại nhân thật là người tốt a ——“
Ôn Như Ngọc nhẹ nhàng cười, nâng thanh niên dậy, “Không cần khách khí, vị này chính là Lục hoàng tử, phụng chỉ tiến đến đây cứu tế.”
……
Giải quyết xong sự tình tiệm gạo, Vũ Văn Bùi đi ở trên đường phố, “Tiên sinh, trong hoa huyện này không biết có bao nhiêu thương gia lòng dạ hiểm độc nhờ vào tình hình thiên tai kiếm lấy tiền phi pháp, Bùi Nhi nghĩ trước tiên nên giải quyết bọn họ……”
Ôn Như Ngọc mỉm cười gật đầu, “Tiên sinh minh bạch, xem xét Lạc Thủy cũng không chỉ là nhất thời.”
Lúc này Vũ Văn Bùi mới lộ ra tia mỉm cười, “Tiên sinh, Bùi Nhi tất yếu làm việc này chỉ bởi vì bản thân thương bá tánh bị tổn thương còn người nào làm sai bọn họ đều phải trả giá đại giới ——“
……
Đến cuối cùng một nhà thương nhân không hợp pháp bị Vũ Văn Bùi bắt lại, Ôn Như Ngọc tính toán một chút lương thực hiện tại ở huyện Thành Trung, cười nói: “Bùi Nhi, lương thực này, cũng đủ cho bá tánh kiên trì đến đầu xuân năm sau.”
“Tiên sinh, ngươi đã từng nói qua, bá tánh phải nên xếp hạng đầu, Bùi Nhi thề, tương lai nhất định khiến bá tánh giàu có những thiếu niên sẽ được đọc sách nông dân sẽ có đất ruộng cày cấy……”
Ôn Như Ngọc vui mừng nở nụ cười, sờ sờ đầu Vũ Văn Bùi, không nói gì, nhưng là trong mắt y có ý cười, biểu đạt hết thảy ra ngoài ——
X
Vũ Văn Bùi trở lại trạm dịch cầm lấy Thượng Phương Bảo Kiếm Vũ Văn đế ban cho cậu, dẫn theo Ôn Như Ngọc đi tới nha môn.
Vốn dĩ bởi vì Vương Hưng cùng lão bản trong tiệm gạo đều bị bắt bỏ vào lao trung cũng đã khiến Triệu Tứ kinh hồn táng đảm, vừa nghe đến nha dịch thông tri Lục hoàng tử đi vào trên trán mồ hôi lạnh rào rạt tuôn xuống.
Thân mình hắn run rẩy hướng tới đi đến công đường, vừa vào công đường, nhìn đến chính là Vũ Văn Bùi khuôn mặt tức giận ngồi ngay ngắn dưới bảng hiệu công chính nghiêm minh dưới cùng là lão bản tiệm gạo quỳ trên mặt đất.
Khi Vũ Văn Bùi ánh mắt quét đến trên người hắn, hắn lúc đó đứng thẳng không chịu được liền quỳ xuống, hô lớn: “Vi thần có tội, thỉnh Lục hoàng tử thứ tội a.” Như bỗng nhiên suy nghĩ đến cái gì, lại lớn tiếng nói: “Đều là do tên Vương Hưng kia làm sai, hại vi thần nhất thời bị lợi ích che giấu hai mắt nên mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, xin tha vi thần một mạng a.”
Vương Hưng vừa nghe, ngẩng đầu cả giận nói: “Hảo ngươi cái tên Triệu Tứ kia, lúc trước là ai lòng dạ hiểm độc đề nghị kiếm tiền, hiện giờ ngươi cư nhiên đem sự tình đẩy hết lên người ta, ngươi, ngươi ngươi……” Ngón tay run rẩy chỉ vào Triệu Tứ, bộ mặt dữ tợn.
Ôn Như Ngọc chỉ nhìn thoáng qua, không qua mắt được y.
Ô hô ây chà!
Thật là qua cầu rút ván vắt chanh bỏ vỏ nha ——
Vũ Văn Bùi chỉ là lười biếng một tay chống mặt, mí mắt không có nâng lên, cậu ngồi ở trên công đường, cũng không có xem phía dưới Triệu Tứ quỳ trên mặt đất nước mắt nước mũi đầy mặt cùng Vương Hưng nổi giận đùng đùng.
Thẳng tới khi mười lăm phút sau, Vũ Văn Bùi mới đánh gãy đối thoại giữa Triệu Tứ cùng Vương Hưng, “Nói xong chưa? Nếu các ngươi đã nói xong nên đến phiên bổn điện hạ nói.”
Ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt rùng mình, nhìn Triệu Tứ nói: “Ngươi cũng biết, bởi vì các ngươi tham quan cùng gian thương, hại chết ít nhiều bá tánh! Ngươi cũng biết, bởi vì ngươi nhất thời tham niệm, làm hại bao nhiêu người trôi dạt khắp nơi! Ngươi cũng biết, bởi vì ngươi nhất thời bị lợi ích che dấu hai mắt, làm cho ít nhiều người bị cách ly tử tán!”
Nói tới đây, cậu ngược lại cười một chút, chỉ là ý cười chưa đạt đến đáy mắt, lạnh băng vô tình, “A, ngươi cảm thấy, bổn điện hạ còn có thể tha cho ngươi một mạng?!” Nói xong lời này, đối với thị vệ nói: “Người tới, cấp bổn điện hạ đem mũ cánh chuồn Triệu Tứ cởi xuống áp nhập đại lao buổi trưa ngày mai chém đầu thị chúng.”
Nhìn Triệu Tứ bị thị vệ lôi đi, ánh mắt cậu dừng phía dưới lấy lão bản Vương Hưng cầm đầu các cửa hàng, “Các ngươi cũng đồng phạm tội nhưng không dễ dàng bỏ qua, phán các ngươi tất cả tài sản trả lại bá tánh, trong nhà bất luận già trẻ, đều phải sung quân.”
Nói xong lời này, không hề để ý tới phía dưới kêu rên, Vũ Văn Bùi đi tới trước mặt Ôn Như Ngọc, nói với y: “Tiên sinh, chúng ta trở về đi.”
Ôn Như Ngọc khẽ gật đầu, đi theo Vũ Văn Bùi ra khỏi nha môn……
Cậu biết nhất cử nhất động này, có ý giết gà dọa khỉ, là vì nhắc nhở cảnh cáo những thương nhân khác hiện tại thiên tai mà còn muốn độn giá kiếm lời, làm cho bọn họ biết, dám làm, nhất định phải trả giá đại giới!
Hết chương 21
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.