Tiểu nhân tra rõ ràng bất mãn trong lòng.
Cố Sanh bĩu môi, để tiểu nhân tra không lo lắng nàng đã vĩ đại quyết định chịu đựng áp lực sau này, một mình đối mặt nguy hiểm không biết trước, lại không cảm thụ được Giang Trầm Nguyệt có bất kỳ hứng thú gì đối với nàng ngoại trừ hành phòng!
“Điện hạ không muốn bồi vi thần đơn độc một hồi?” Cố Sanh liếc xéo chất vấn tiểu nhân tra.
Giang Trầm Nguyệt chấn tác tinh thần, nghiêng đầu nắm tay Cố Sanh: “Thế nào không muốn? Ta một khắc cũng không xa rời ái phi.”
Cố Sanh nhăn nhó cúi đầu: “Gạt người, chỉ biết dỗ dành người ta hài lòng….”
Ngẩng đầu, đôi mắt hạnh trong như thu thủy của nàng nhìn vào đôi thiển đồng kia, tràn đầy không muốn cùng lo lắng hỏi: “Điện hạ, lần này xuất chinh có nguy hiểm không? Người có thể cho ta một viên định tâm đan sao.”
“Đừng lo lắng.” Giang Trầm Nguyệt chăm chú nhìn nàng trả lời: “Phải thừa nhận, ta chưa bao giờ có kinh nghiệm chỉ huy một cuộc chiến quy mô lớn như vậy, có thể sự tình cũng không dễ dàng giải quyết như trong dự đoán, thắng bại cũng không thể dễ dàng phán đoán suy luận nhưng bất luận gặp phải nguy hiểm gì ta chỉ cần nhớ đến nàng….”
Đôi mắt Cố Sanh tràn ngập ánh sáng hạnh phúc, vội hỏi: “Điện hạ nhớ đến vi thần sẽ thế nào?!”
Giang Trầm Nguyệt thần sắc chuyên chú đột nhiên vừa chuyển, bên khóe môi nở ra nụ cười xấu xa, nhìn nàng nói tiếp: “Chỉ cần nhớ đến câu kia của nàng “Sau khi tử trận sa trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-de-quoc-sung-phi/1514076/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.