Cố Sanh không có cách nào ngủ yên ổn, lo được lo mất.
Tâm treo giữa không trung, chỉ chốc lát sau đã tỉnh lại, cật lực mở mắt ra phát hiện bản thân vẫn được đôi thiển đồng yên tĩnh nhìn chăm chú.
Tim lỡ một nhịp, nàng đem gương mặt đỏ bừng vùi vào trong lòng Cửu Điện Hạ.
Không muốn đến sáng, cũng luyến tiếc ngủ tiếp.
Tiếng mõ canh năm vẫn xuyên qua cửa sổ truyền vào tẩm điện, Cố Sanh giật mình hai tay gắt gao ôm cổ Giang Trầm Nguyệt, ủy khuất nỉ non: “Vi thần không muốn đi! Vi thần không đi nữa!”
Giang Trầm Nguyệt nắm tay nàng, ánh mắt quét mắt qua song cửa lục oản lăng hoa, ánh trăng chiếu rọi phiếm ra quang vựng hổ phách, canh giờ không còn sớm nữa.
“Điện hạ đừng xem bên ngoài!” Cố Sanh càng hoảng hốt, ngẩng đầu ủy khuất nhìn Cửu Điện Hạ, thật vất vả gặp mặt nhau tiểu nhân tra hôm nay thế nào lại mới một lần đã bỏ qua cho nàng?
Nàng còn nguyện ý cho thêm nữa!
Cửu Điện Hạ thu hồi ánh mắt, ánh mắt lướt qua nơi nhu nhuyễn của Cố Sanh, thiển đồng dâng lên một tia tịch mịch cùng luyến tiếc, vẫn ôm lấy thắt lưng nàng, ngồi dậy, dán bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Không còn sớm nữa?”
Nói xong, vô tình đưa tay nhặt xiêm y bên giường, ý bảo Cố Sanh mặc vào.
Cố Sanh bĩu môi khước từ: “Vi thần không mặc!”
Nàng hai tay chống giường di chuyển ra phía sau, không muốn mặc y phục rời khỏi, nhưng mới vừa thoát ly ôm ấp của tiểu nhân tra, thắt lưng lại một trận kịch liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-de-quoc-sung-phi/1514074/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.