Đừng nghe!Lời này nói rất lớn, kích thẳng vào màng tai Tô Nham.
Tô Nham vừa tỉnh ngủ có chút mơ hồ giật bắn một cái, thân thể hơi run lên, tay cầm điện thoại khựng lại, trên màn hình hiện lên tên của LươngKhuê.
Tâm tình Tô Nham vốn bình tĩnh lười biếng, bởi vì một câu‘đừng nghe’ mà trở nên hỗn loạn bất an, y gần như không chút suy nghĩliền chọn nhận nghe.
Điện báo là Lương Khuê, y vì sao không thể nghe chứ!
Tô Nham nhanh chóng tiếp nghe, người nọ trong đầu thở dài một tiếng buồn bã.
Tiếng thở dài này càng như sấm đánh, giật đến Tô Nham thần kinh căng cứng, ngón tay siết thật chặt.
Y cứng ngắc phát ra âm thanh: “Lương Khuê?”
“Ha ha, Tô Nham, đoán coi tớ giờ đang ở đâu nè?”
Điện thoại đầu bên kia truyền đến tiếng cười thoải mái vui sướng bừng bừngcủa Lương Khuê, mơ hồ còn kèm theo tiếng sóng nước gió nhẹ. Tiếng cườicủa người này luôn rất có sức cuốn hút, có thể làm Tô Nham không tự chủđược cong khóe miệng theo, vứt bỏ tất cả mọi phiền não dư thừa.
“Tại bờ biển?” Tô Nham mỉm cười nói ra đáp án, trong nháy mắt đó y đem bất an do lời cảnh cáo nọ đem lại vứt ra sau đầu.
“Sai! Lại đoán đoán coi, ha ha.”
“Thành phố E không có biển, cậu đang ở trên hồ? Không nhảm nữa, hôm nay cậu…Có gặp được gì không?” Lương Khuê mỗi ngày cùng y điện thoại liên lạc,hành tung của nhau đều biết rõ trong lòng bàn tay. Vị giáo sư kia củaLương Khuê mang theo vài sinh viên bôn ba các nơi, đều là đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dai-gioi/1305255/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.