Mùa đông ởthành phố A rất dày vò những kẻ xứ lạ. Dù là tố chất thânthể Tô Nham hiện nay rất tốt, nhưng mỗi ngày trừng mắt nhìn khí trời âmu, bầu trời bao la xám xịt, cơ thểy như đông cứng lại, chỗ này khôngmuốn đi chỗ ấy không muốn đến. Ba người còn lại trong phòng chảy nướcmũi như trái dưa gang, đến giờ ăn cũng lười đi chỉ nằm chờ người khácgiúp mua dùm. Vì vậy Lương Khuê chạy đến đặc biệt thường xuyên, ban đầulà mua cơm cho Tô Nham, về sau bốn người trong phòng hắn đều bao hết.
Lương Khuê mang một đống hộp cơm chạy lên lầu sáu, dọc theo đường chạy mangtheo hơi nóng. Đụng phải không ít người quen khoa máy tính, thấy LươngKhuê liền thân quen nói: “Lại đi 601 cung cấp lương thực à?”
Lương Khuê cười ha hả gật đầu: “Đúng vậy a, các cậu muốn cơm không?”
“Ôi, tụi này mua không nổi. Vừa gà vừa vịt, đám tụi bây là thứ độc trùng tư bản chủ nghĩa mà.”
Nói đùa xong, Lương Khuê đã vọt tới ngoài cửa 601, một cước đá văng cửa,bốn người trong phòng lập tức sống lại, đều vứt bài tập trong tay xuống, cướp đoạt cơm trưa.
Tô Nham thở ra, lắc lắc cánh tay đau nhứcđứng lên, nhìn thấy trên mặt Lương Khuê còn đọng vết mồ hôi, khoác một chiếc áo khoác mùa đông, bên trong chỉ có một chiếc T-shirt ngắn tay.
“Cậu đi chơi bóng à?” Tô Nham nhận cơm trưa.
Lương Khuê qua chỗ y ngồi xuống, chống cằm xem websites: “Đúng a, buổi sánghai tiết cuối là thể dục. Á, có văn kiện đến này, nhận không?”
“Nhận.” Tô Nham hàm hồ nói.
“Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dai-gioi/1305238/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.