Chương trước
Chương sau
Quản gia Libor không nghĩ tới Hạ Thiên Tịch cư nhiên lại chủ động nhào vào lòng mình thế này, cả người kích động cánh môi run run không nói ra lời, trước kia ông cũng có vợ, nhưng trong một lần tang thi tàn sát cả vợ lẫn con đều chết, cho nên ông vẫn luôn không tái hôn, những năm gần đây ông một lòng đem tất cả tinh thần và thể xác của bản thân đầu nhập vào công việc, toàn tâm toàn ý chiếu cố Hạ nguyên soái.
Đối với Hạ Thiên Tịch, lúc mới đầu thấy Hạ Thiên Tịch cư nhiên là một kẻ ăn chơi trác táng, nghĩ tới sự yêu thương của Hạ nguyên soái với Hạ Thiên Tịch, y cư nhiên không biết phấn đấu như vậy, Libor rất không thích Hạ Thiên Tịch, thậm chí khi Hạ Thiên Tịch chết còn cảm thấy như vậy cũng tốt cho Hạ nguyên soái.
Nhưng từ khi Hạ Thiên Tịch chết đi sống lại, cả người đã xảy ra biến hóa to lớn, không chỉ biết tích cực hướng tới, mà tình cảm cha con với nguyên soái cũng có tiến triển, Libor nhìn một màn này trong lòng rất là an ủi.
Ông vẫn luôn tận tâm chăm sóc Hạ Thanh như vậy, chủ yếu là vì đem Hạ Thanh trở thành con trai của mình, mà Hạ Thanh cũng không chỉ coi ông như một người quản gia, Hạ Thanh gặp được Libor khi bản thân đang tột cùng thất vọng, sau đó Libor giúp anh chăm sóc Hạ Thiên Tịch còn đang trong tã lót, anh mới có thời gian tòng quân, đi từng bước một leo lên đứng đầu.
Hiện giờ nhìn Hạ Thiên Tịch có thể nhào vào trong lòng ngực mình như vậy, trong lòng Libor rất là vui mừng, tiểu thiếu gia hiện tại đã trưởng thành, quả nhiên thay đổi rất nhiều, hơn nữa vẫn biến hóa theo chiều hướng mà mọi người yêu thích, thật sự khiến người vui sướng.
Sau khi nhận được tin tức Hạ Thiên Tịch trở về, Hạ Thanh rất nhanh từ trong quân đội trở về, lúc ấy Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần đang ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa đại sảnh, Hạ Thiên Tịch quay đầu lại nhìn, Hạ Thanh đứng ở ngoài cửa đại sảnh có dáng người thon dài, lại vì quá gầy mà anh đứng ở đó tuy vẫn có uy nghiêm nhưng lại cho người ta một loại cảm giác giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ bị lung lay.
Đương nhiên, bởi vì anh là nguyên soái Liên Bang, bình thường cũng sẽ không có người dám nghĩ như vậy.
"Phụ thân." Hạ Thiên Tịch đang buồn ngủ, vừa thấy Hạ Thanh xuất hiện, giật mình một cái, lập tức từ trên sô pha đứng lên chạy về phía Hạ Thanh ngoài cửa.
Lăng Thần sờ sờ cằm nhìn người nào đó giống như một con sói con đang nhào vào người Hạ Thanh, nếu là tức phụ cũng nhào vào mình như vậy thì tốt biết mấy.
Hạ Thanh gắt gao ôm lấy Hạ Thiên Tịch, hai người ở một bên phụ tử tình thâm một hồi, Lăng Thần nhìn một màn này giật giật khóe miệng, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi cảnh mình mình giống như Hạ Thiên Tịch mà nhào vào lòng Lăng Nghị.
Chỉ nghĩ thôi thân thể hắn đã nổi lên một trận ác hàn!
Sau khi cha con ôn tồn một phen, Hạ Thanh lôi kéo Hạ Thiên Tịch đi vào đại sảnh liền nhìn thấy Lăng Thần ngồi trên sô pha, Lăng Thần lập tức đứng lên quy quy củ củ chào hỏi: "Phụ thân."
Khuôn mặt Hạ Thanh không có biểu tình gì ánh mắt nhàn nhạt liếc qua Lăng Thần một cái, giọng nói lạnh lùng không mang theo một chút cảm xúc: "Ngươi và Tiểu Tịch còn chưa kết hôn đâu, đừng gọi ta là phụ thân."
Rõ ràng trước kia không phản đối có được không? Hiện tại lại phản đối, quả thực không khoa học.
Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, xem ra phụ thân ghim Lăng Thần rất sâu nha!
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Thần duy trì phong độ vô cùng tốt, cho dù bị Hạ Thanh phản đối, cũng chỉ ngoắc ngoắc khóe môi không phản đối, chỉ thay đổi một cách xưng hô tôn kính: "Hạ nguyên soái."
Hiện tại, hắn không muốn lập tức đối đầu với Hạ Thanh, hắn không muốn Hạ Thiên Tịch đứng giữa làm nhân bánh.
Hạ Thanh nâng nâng mắt, căn bản là không để ý tới Lăng Thần.
Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, mới vừa nhấc chân muốn đi về phía Lăng Thần bên kia, giọng nói lạnh lùng của Hạ Thanh liền truyền đến, "Tiểu Tịch, ngồi ở bên người ta."
Hạ nguyên soái ra lệnh đúng là thập phần uy vũ khí phách.
Khóe miệng Hạ Thiên Tịch hung hăng run rẩy, quay đầu nhìn về phía Hạ Thanh ha hả cười ngây ngô lấy lòng: "Phụ thân, Lăng Thần......"
"Câm miệng." Hạ Thanh lạnh lùng nhìn thoáng qua Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch: "......"
Sao lại đột nhiên phát hiện tính tình phụ thân cũng rất nóng?
Quả thực không dễ dỗ dành!
Trán Hạ Thiên Tịch treo đầy hắc tuyến, khóe môi cũng giật lung tung, một bộ em bé ngoan quy quy củ củ ngồi ở bên người Hạ Thanh, dùng ánh mắt nhìn Lăng Thần ý nói, làm sao bây giờ?
Lăng Thần cho y một cái ánh mắt tạm thời đừng sốt ruột, bọn họ vừa mới về, Lăng Thần cũng không hi vọng Hạ Thiên Tịch vì mình mà đối chọi với Hạ Thanh, thật sự là tư vị làm nhân bánh quy không tốt, hắn thương tiểu tức phụ mà.
Thấy Hạ Thiên Tịch ngoan ngoãn ngồi xuống, Hạ Thanh mới vừa lòng, nhưng khuôn mặt vô biểu tình vẫn không có một chút dấu hiệu hòa hoãn, nếu không phải vì con trai, anh càng thêm không muốn gặp Lăng Thần.
Cho nên, hiện tại con đường của Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần thật sự là không dễ đi.
Trước kia đi thuận lợi như vậy, hiện tại rốt cuộc gặp chông gai.
Hạ Thiên Tịch đã quyết định không để Lăng Thần phải chịu ủy khuất, cho nên liền muốn nói chuyện cẩn thận với phụ thân, không muốn để phụ thân và người yêu cứ giằng co như vậy, bằng không người nào bị thương tâm trong lòng y đều không dễ chịu.
Suy nghĩ một chút, Hạ Thiên Tịch lập tức quay đầu vẻ mặt cười hì hì mang theo lấy lòng nhìn Hạ Thanh, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu: "Phụ thân, kỳ thật lần này còn may mà có Lăng Thần, nếu không phải vì hắn đi tìm con, có lẽ còn còn chưa biết khi nào mới khôi phục trí nhớ đâu."
Chiêu thứ nhất: Khen nam nhân của mình nhiều một chút.
Hai mắt Hạ Thanh không chút gợn sóng nhàn nhạt nhìn qua Hạ Thiên Tịch một cái, không nóng không lạnh nói: "Nếu không phải hắn không chăm nom con cẩn thận, con sẽ mất tích sao? Con không mất tích, thì sẽ mất trí nhớ sao?"
Quả thực có thể sặc chết người!
Hạ Thiên Tịch bị một câu nghẹn lại, trừng mắt nhìn Hạ Thanh, sao trước kia không phát hiện phụ thân nói chuyện cũng có lúc sặc chết người như vậy.
"Đấy cũng không thể trách hắn, là tự con nói dối hắn, không có nói cho hắn biết." Hạ Thiên Tịch muốn đem tất cả sai lầm ôm hết ở trên người mình.
Thật là, nam nhân của mình là một nam nhân 10 tốt mà.
Không thể bỏ qua thôn này, bằng không sẽ không có cửa hàng này nữa, y chẳng phải sẽ khóc chết.
"Hừ!" Hạ Thanh trực tiếp cười lạnh, ánh mắt lạnh căm căm nhìn Hạ Thiên Tịch, không nóng không lạnh nói tiếp: "Thân một nửa kia của mình, các ngươi ở chung thời gian lâu như vậy, ngay cả con nói dối hắn cũng không nhìn ra được, người như vậy còn đủ tư cách làm một người yêu sao?"
Thật là trào phúng quá mức.
Hạ Thiên Tịch vô ngữ giật khóe miệng, y đột nhiên phát hiện, nếu không thể thay đổi cái nhìn của phụ thân đối với Lăng Thần, cho dù là trứng gà, phụ thân cũng tuyệt đối có thể lấy ra xương.
"Hạ nguyên soái." Lăng Thần lúc này chen vào nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ là tươi cười khéo léo, ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Thiên Tịch mỉm cười nói: "Thân là người yêu của Tịch Tịch, đầu tiên không nhận ra Tịch Tịch nói dối là ta không đúng, người như ta còn chưa đủ tư cách làm người yêu của y, cho nên kế tiếp xin ngài cho ta thời gian, ta sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh ta nhất định sẽ trở thành một người đủ tư cách làm người yêu của Tịch Tịch."
Hạ Thiên Tịch âm thầm nắm tay, ở trong lòng cho nam nhân của mình một like, nghe lời này đi, cỡ nào cảm động, không đáp ứng hắn quả thực có chút làm khó người khác.
Nhưng ――
Hạ Thanh rõ ràng chính là làm khó người khác!
Khi một người không vừa mắt người nào đó, bới lông tìm vết là việc tất nhiên!
Hạ Thanh chỉ là lạnh lùng nhìn Lăng Thần một cái, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, trong ánh mắt cũng không có bất luận hàm nghĩa gì, chẳng qua giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Không cần, con của ta ta về sau sẽ tự mình quản giáo, không cần phiền toái người ngoài như ngươi."
Hiện tại, Lăng Thần đã thăng cấp làm người ngoài.
Rõ ràng lúc trước không phản đối hai người bọn họ ở bên nhau, không nghĩ tới mình chỉ mới biến mất ba năm, Lăng Thần liền lập tức bị Hạ Thanh đuổi ra, biến thành người ngoài.
Lời này nói, chính là trắng trợn ngăn trở bọn họ a!
Da mặt Hạ Thiên Tịch hung hăng run rẩy hai cái, ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ nhìn Hạ Thanh, trên mặt Hạ Thanh không có bất luận thần sắc biến hóa nào, hơn nữa cự tuyệt không chừa chút đường sống nào để cứu vãn: "Lăng thiếu tướng, cảm ơn ngươi đã mang con trai ta về ta liền không giữ ngươi ở lại ăn cơm, mời về đi!"
Không chút do dự hạ lệnh trục khách, quả thực thần tốc.
Hạ Thiên Tịch trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, hồi lâu cũng chưa phản ứng lại, biến hóa này cũng quá lớn rồi đi!
"Phụ thân......" Hạ Thiên Tịch vội vàng kêu lên, sao nói trở mặt liền trở mặt ngay thế? Rõ ràng lúc trước phụ thân còn không phải như vậy có được không?
Hạ Thiên Tịch rốt cuộc cảm nhận được cảm giác làm nhân bánh quy không dễ dàng.
Ánh mắt Hạ Thanh lạnh lùng nhìn qua, tuy không nói câu nào, nhưng ánh mắt lạnh băng kia khiến Hạ Thiên Tịch lập tức ngậm miệng.
Y hiện tại vừa mới vừa trở về, thật đúng là không muốn bởi vì chuyện khác mà xung đột với phụ thân, ít nhất nhìn phụ thân vì y mà gầy ốm nhiều như vậy, y cũng không thể không có lương tâm.
Nhưng mà trơ mắt nhìn người yêu chịu ủy khuất, trong lòng y cũng rất không thoải mái!
Lăng Thần có thể hiểu được tâm tư của Hạ Thanh lúc này, cho nên hắn cho Hạ Thiên Tịch một ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy, dù sao hiện tại cũng tìm được tức phụ rồi, hắn cũng không phải lo lắng nữa, còn ngăn trở, hắn tin Hạ Thanh cũng sẽ không ngăn trở được bao lâu, hắn càng không để cho Hạ Thanh ngăn trở, chẳng qua những việc này trong lúc nhất thời cũng không gấp được.
Hạ Thiên Tịch bĩu môi, tuy được ánh mắt của Lăng Thần trấn an, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng, y không muốn người yêu phải chịu ủy khuất.
"Vậy được, ta liền đi trước, Hạ nguyên soái." Lăng Thần mỉm cười đứng lên, lễ phép quả thực khiến Hạ Thiên Tịch quá đau lòng.
Nam nhân 10 tốt như vậy, y tuyệt đối không thể buông tha.
Hạ Thanh gật gật đầu, không nói bất luận câu gì, trước khi đi Lăng Thần cho Hạ Thiên Tịch một ánh mắt trấn an, ý bảo y hiện tại đừng vội.
Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng, nhìn bóng dáng Lăng Thần, quả thực có chút mòn mỏi trông mong.
Hạ Thanh nhìn vẻ mặt trông mòn con mắt của con trai, biểu tình trên mặt không chút che dấu ủy khuất và đau lòng nào, mặt vô biểu tình thiếu chút nữa tê liệt hỏng mất.
Anh làm như vậy còn không phải vì tốt cho y sao, thân là người yêu của mình không thể bảo vệ tốt cho mình, người yêu như vậy có tác dụng gì.
Cho nên, ba năm qua mặc kệ Úc Trục Thiên triển khai hình thức theo đuổi Hạ Thanh điên cuồng như thế nào, vẫn như cũ không cảm hóa được trái tim Hạ Thanh.
Lăng Thần Đáng thương, hoàn toàn là bị hành động năm đó của Úc Trục Thiên liên lụy.
Vì ngươi bi ai ^_^
..........
Q5 -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.