Tiểu Bình Quả căn bản không biếtHạ Thiên Tịch lo lắng, một đôi mắt như trái nho đen quay đầu nhìn bản thân, sau đó nâng lên móng vuốt nhỏ của mình nhìn nhìn, nó một chút cũng không biết chủ nhân lo lắng.
"Cho nên, ngươi cần phải rèn luyện." Nhìn móng vuốt đầy thịt của tiểu Bình Quả, Hạ Thiên Tịch quả thực không còn gì để nói, móng vuốt mập như vầy có thể làm gì chứ? Chỉ có thể bị người ta bắt rồi lột da nấu canh uống.
Hạ Thiên Tịch hai tay ôm tiểu Bình Quả đặt nó lên mặt đất, tiểu Bình Quả lập tức múa may bốn chỉ móng vuốt nhỏ ủy khuất kêu to, đất bẩn như vậy, nó mới không muốn đạp lên mặt đất đâu.
"Không cho kêu, ngươi không nghe lời có phải không?"Hạ Thiên Tịch nghiêm túc nhíu mày, cho tới nay y đều coi tiểu Bình Quả như con mà nuôi, cho nên ngày thường đối với tiểu Bình Quả đặc biệt tốt, tiểu Bình Quả tuy không nghe hiểu Hạ Thiên Tịch làm gì, nhưng vừa thấy y lộ ra một vẻ mặt nghiêm túc, tiểu Bình Quả lập tức không dám kêu lên, chỉ giương lên một đôi mắt như trái nho đen nhìn Hạ Thiên Tịch đầy ủy khuất.
Hạ Thiên Tịch quyết định lần này phải giáo dục tốt tiểu Bình Quả, vì y phát hiện tiểu Bình Quả ngày thường còn lười biếng hơn cả y, suốt ngày chỉ biết ăn no rồi ngủ, rất ít đi lại, không phải được người ôm chính là đi ngủ.
"Tiểu Bình Quả, nhanh lên, lại đây."Hạ Thiên Tịch đi không xa hô lên như hướng dẫn con trai tập đi.
Hai mắt tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cuong-the-tro-ve/1342875/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.