"Ha ha...đây là tiểu Tịch đi! Không tồi không tồi, nhưng mà nhìn qua sao lại gầy như vậy?"
Khi Hạ Thiên Tịch tới Lăng gia, Lăng nghị cười ha ha, vẻ mặt hòa ái dễ gần nhìnHạ Thiên Tịch nhíu mày nói: "Sao lại nhỏ như vậy? Ngươi thật sự không phải vị thành niên chứ?"
Vừa rồi lúc nhìn đằng xa từ kính viễn vọng còn không phát hiện, thân thể nhỏ gầy này sao lại đơn bạc như vậy? Có thể chịu được nhiệt của con hắn sao? Tuy khuôn mặt nhỏ này nhìn qua đủ tiêu chuẩn đủ tinh xảo, nhưng sao lại giống trẻ con vậy? Đừng thật là vị thành niên nhé!
Hạ Thiên Tịch vẻ mặt quẫn bách nhìn Lăng Nghị, quả thực không biết nói gì mới được.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Nghị, khác biệt quá lớn so với Lăng nguyên soái trong tưởng tượng của y, Hạ Thiên Tịch run rẩy khóe miệng nhìn Lăng Thần.
Ngươi chơi xỏ! Phải không phải không! Bảo bối của hắn đã tới đây ngươi còn không đứng đắn cho hắn một lần.
Thật là có chút mất mặt! Lăng Thần vô ngữ nhìn trời, không muốn thừa nhận đây là phụ thân hắn.
"Nghị." Lạc Ngôn lập tức ra tiếng ngăn cản, thanh âm mang theo nghiêm khắc, con dâu này lần đầu tới cửa, sao lão còn không đứng đắn? Để con dâu thấy thì sao? Ánh mắt nghiêm khắc hình viên đạn của Lạc Ngôn ném qua, khiến Lăng nguyên soái lập tức ha ha cười ngậm miệng lại, không có cách nào, hắn không muốn buổi tối ngủ thư phòng. Tức phụ giận lên, thật là đáng sợ!
"Tịch Tịch, đây là phụ thân, còn đây là mẫu thân."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cuong-the-tro-ve/1342873/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.