(Nguyên văn: Sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai/ 山寺桃花始盛开.Trích bài thơ Đại lâm tự đào hoa – Bạch Cư Dị.)
Sau cơn mưa nắng vàng chói chang, gió hiu hiu thổi vào rừng lay động cành lá xanh tươi. Hoa trên núi luôn nở muộn hơn dưới núi, nhưng dù có muộn đến thế nào, thì vẫn có thể chờ đến ngày nó nở hoa.
Tiếng nước chảy vọng lại từ xa, hoa đào nở rộ đỏ thắm khắp núi rừng. Dưới góc cây, hai bóng người dựa sát vào nhau.
"Đã đến giờ, nên trở về." Một khúc đàn kết thúc, nàng xoè tay, một cánh đào hồng phấn bay xuống đáp lên lòng bàn tay nàng.
Người nằm trên đùi nàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tận hưởng sự yên lặng của giờ phút này. Rời xa ồn áo náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có vài vị khách hành hương đến ngắm hoa, nhưng đều vòng qua cánh rừng này, để lại yên tĩnh cho các nàng.
"Nguyên Trinh nhớ nhà không?"
Triệu Uyển Như khép lòng bàn tay lại, lắc đầu nói: "Ở đây an toàn nhất. Nơi nào có nàng, dù ở đâu, nơi đó chính là nhà." Nàng cúi đầu, vươn tay phác hoạ khuôn mặt nàng: "Nếu có thể, ta muốn an cư ở đây. Không có phân tranh, không có phiền não, mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy nàng, mỗi tối trước khi đi vào giấc ngủ đều có nàng ở bên gối."
Người đang nhắm mắt chậm rãi mở ra, đúng lúc đối diện với người đang nhìn mình, cười sủng nịch (cưng chiều) nói: "Chờ đến khi thiên hạ ổn định, Nguyên Trinh muốn đến nơi nào cũng được."
"A Hoài có nơi nào muốn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cung-quan-vu-hoan/4509418/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.