Phó Kinh Hồng vung lên ống tay áo, ngay lập tức, ngọn nến đều đã bị diệt tắt. Sau đó, y mới bò lên giường, nằm xuống. 
Bạch Luyện Hoa chậm rãi cọ lại đây. 
Phó Kinh Hồng cũng không nhúc nhích. 
Nhưng, Bạch Luyện Hoa lại tiếp tục dụi dụi lên trên người của y, chậm rãi đưa tay ra, vòng qua từ phía sau lưng, ôm choàng lấy chiếc eo của Phó Kinh Hồng. 
Phó Kinh Hồng vẫn cứ nằm yên, không nhúc nhích. 
– Sư huynh… 
Bạch Luyện Hoa khẽ khàng gọi lên. 
Phó Kinh Hồng nhắm mắt lại, không hề đáp lại. 
– Sư huynh. 
Trong bóng tối, Bạch Luyện Hoa lại khẽ gọi thêm một tiếng nữa. 
– … Làm sao vậy? 
Phó Kinh Hồng nhắm mắt lại có chút không kiên nhẫn, hỏi lại. 
Mấy ngày nay, y vốn là không thể nào mà được nghỉ ngơi tốt cả. Hiện tại, nhất thời vừa mới được yên tĩnh, mọi chuyện đều đã lắng lại, y chỉ cảm thấy cả người lẫn tinh thần đều cực kì khốn đốn. 
– Sư huynh… 
Tựa hồ như nhận ra được sự không kiên nhẫn ở trong giọng nói của Phó Kinh Hồng, Bạch Luyện Hoa lại càng nhỏ giọng thêm chút nữa, 
– Sư huynh. Chờ chuyện lần này vừa được giải quyết xong, chúng ta lập tức liền quay trở về Đoạn Tụ cốc, có được không… 
Phó Kinh Hồng có chút kỳ quái. Tại sao Bạch Luyện Hoa cứ luôn nhắc lời này mãi. Nhưng mà, y vẫn chỉ phát ra một tiếng “ân”. 
– Chờ đến sau khi chúng ta quay về Đoạn Tụ cốc… Liền không cần phải trở ra ngoài nữa, có được không, 
Bạch Luyện Hoa phát ra giọng nói rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bia-do-dan-thu-ngao-giang-ho/754501/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.