“Ta lo lắng Lục điện hạ, đến chỗ hắn nhưng hắn đã ngủ rồi, quay về đây thì hơi muộn.” ta không thích kiểu nói chuyện ta ngoài sáng hắn trong tối như thế này.
“Ta cũng mới từ chỗ huynh ấy về đây, không nhìn thấy ngươi,” thấy không rõ khuôn mặt và biểu cảm của hắn nhưng ta cảm giác được ánh mắt của hắn nhìn chăm chú trên người ta, giống như một lưỡi đao cào qua xương cốt, “Nếu là mới từ nơi đó trở về, như vậy trước đó ngươi đã ở đâu?”
Để tránh sinh chuyện, ta không muốn nhắc tới Nguyễn Trúc Thanh. Hơn nữa đây là chuyện riêng của ta, hắn cũng không cần phải biết.
“Hôm nay ta cũng uống hơi nhiều, trong người bí bách liền ra ngoài tùy tiện đi dạo loanh quanh.”
“Hửm?” Hắn kéo dài âm cuối lên.
Ta không kiên nhẫn: “Đêm đã khuya, ngày mai còn phải dậy sớm, điện hạ nên sớm trở về nghỉ ngơi mới phải.”
Ta cúi đầu, hắn trầm mặc. Thời gian kéo dài ta lại càng thấp thỏm bực bội. Nhưng tay của hắn đột nhiên sờ lên mặt ta, so với lần trước ở Thừa Ương điện lại bất đồng. Hắn như đang mê muội. Ngón tay thon dài ở trên má phải ta vuốt ve, cuối cùng dừng lại một chỗ. Lòng bàn tay áp sát gò má, khác với cảm giác ấm áp ta quen thuộc, lại có chút lạnh lẽo, có lẽ là bị gió thổi lạnh.
“Điện hạ…?” ta thử cất tiếng gọi hắn.
Tay kia trượt tới cằm ta, xúc cảm lạnh lẽo đụng phải đường cổ lộ ra bên ngoài, hàn ý trên lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bat-tru-cam/2864712/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.