Ta nghĩ rằng ta đã không còn quan tâm, ta vốn tưởng rằng ta có thể thờ ơ nhìn Nam Kha Kỳ trước đây dần tiêu thất trong trí nhớ của tất cả mọi người.
Hoá ra không thể làm được.
Sở dĩ ta nỗ lực duy trì hình tượng cũ ở trước mặt gia gia, hay đối với Diệu Thưởng Ngâm Tình vẫn nói cười như trước… Bởi ta không muốn bọn họ nghĩ rằng ta đã thay đổi. Hoá ra ta đang sợ hãi, sợ những người yêu quý ta trước đây không còn thương ta nữa.
Thế nhưng người này….
“Ta nghe nói ngươi đập đầu ở trên thềm đá.”
Ta hơi nghiêng thân tránh né, tâm tình phức tạp, chỉ lạnh lùng liếc hắn.
“Đá nhọn cứa phải?”
Ta thu hồi ánh mắt, trong lòng muốn rời đi nhưng chân cứ bất động, tự đông cứng tại chỗ. Đột nhiên cánh tay bị nắm chặt, hắn mạnh mẽ đem ta kéo lại gần: “Nếu chỉ đơn giản như vậy tại sao thái y còn giữ miệng kín như bưng hả?”
Ta sửng sốt quên cả rút tay về, trong lòng hoảng hốt. Thế nào cũng không ngờ tới lão thái y kia thông minh quá lại bị thông minh hại, chỉ nghe hắn vẫn còn tiếp tục truy vấn: “Khám đi khám lại không ít lần, vết sẹo cũng chưa tiêu… Thái y nói không cẩn thận bị cào xước, nhưng ngay cả một câu cũng không dám nhiều lời, chỉ nói còn phải chữa trị thêm. Chỉ là đá nhọn rạch xước mà cũng khó chữa đến như vậy à!”
Thật là trăm triệu lần cũng không ngờ tới rằng rắc rối lại đến từ bên lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bat-tru-cam/2864710/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.