Ăn xong bữa tối, hai vị phụ huynh rời đi, sáng mai vú em Thạch Lỗi đã lui về tuyến hai phụ trách đưa cơm, sự tình An Chí Hằng với Tô Ngọc Đình do Thạch Nham chịu trách nhiệm định tội. Việc bán đấu giá cổ phần Hồng Thế của An Mục Dương giao cho Lâm Vạn Lý, chuyện công ty được Liễu Như gánh vác, An Thừa Trạch chỉ cần an tâm dưỡng thương là được, còn Thạch Nghị đã hoàn thành nhiệm vụ, hiện đang trong kỳ nghỉ, cũng chỉ việc chăm sóc An Thừa Trạch thật tốt.
Nhiều năm như vậy, trừ hồi tiểu học, hình như chưa lúc nào được bình yên thanh thản như giờ phút này. Rõ ràng thân thể có thương tích, trên mặt chẳng biết có để sẹo hay không, An Thừa Trạch vẫn thấy nhẹ nhõm vô cùng, mọi thù hận kiếp trước chấm dứt, An Thừa Trạch thả lỏng toàn thân, tất thảy nhiệt tình hóa thành lười biếng. Vừa lúc đang bị thương, có thể viện cớ không làm việc, lười nhác dưỡng bệnh.
Ngay cả lúc dưỡng thương, hắn cũng có thể phô bày trạng thái tinh thần ấy vô cùng nhuần nhuyễn , Thạch Nghị tiễn vợ chồng Liễu Như xong, liếc mắt liền thấy An Thừa Trạch kê gối sau gáy, khép hờ mắt, bộ dạng y như chú mèo thỏa mãn vì được phơi nắng.
Thạch Nghị cong môi, đến cạnh An Thừa Trạch, chỉnh độ cao gối cho hắn, trầm giọng hỏi: “Mệt không?”
An Thừa Trạch lắc đầu: “Ngủ nguyên ngày rồi, giờ tỉnh táo lắm. Nhưng hơi mệt, chả muốn làm gì hết, cũng lười suy nghĩ, chỉ muốn ngẩn người thế này thôi, cảm giác đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-ban-tinh/2051861/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.